Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung Thủ

Tiểu thuyết gốc · 1587 chữ

Còn đang nhìn vào quyển sổ, đột nhiên điện thoại của Lưu Thanh Sơn vang lên.

Rút ra điện thoại từ túi quần, đây là kiểu điện thoại bàn phím số khá là lỗi thời, dù sao thời nay điện thoại thông minh đã như là cơn bão quét qua thị trường thiết bị liên lạc của thế giới, nhà nhà người người đều dùng, chỉ có một vài người như Lưu Thanh Sơn vẫn còn dùng loại đồ cổ này, một phần là vì không có nhiều nhu cầu giải trí, hai là ông ta ngại thay đổi, điển hình cho một người bảo thủ thế hệ cũ.

Nhìn ra số gọi đến là đứa nhỏ Bảo Lam thì liền bấm nút nhận cuộc gọi đặt lên tai mà nói.

"Sao rồi.?"

Bảo Lam bây giờ ngồi trong xe hơi của cảnh sát vẫn còn đang đỗ ở bên ngoài chung cư, nàng vừa rồi cho đồng đội chạy đến hỏi qua đội bảo vệ ở đây, không hỏi ra được Trần Lăng đã trở về hay không, mọi người đều sợ đánh rắn động cỏ nên vẫn tạm thời bàn nhau dừng lại ở phía ngoài trờ đợi Trần Lăng trở về.

Nàng gọi điện đến tổ trưởng của mình, báo cáo qua tình hình lúc này, mong muốn ông ta ra thêm chỉ thị.

Nghe được Bảo Lam nói như vậy, cảnh quan Lưu Thanh Sơn hơi nhíu lại đôi lông mày rậm rạp, suy nghĩ một lát thì bắt đầu nói.

"Không cần phải đợi ở dưới, tên này nếu là hung thủ thực sự thì chắc chắn sẽ bỏ trốn, đến lúc đấy chúng ta ban bố lệnh truy nã toàn quốc cũng được, tôi đã hoài nghi tên này từ lâu, mọi người ngay lập tức đi lên phòng của hắn kiểm tra đi."

"Nhớ phải cẩn thận,"

Bảo Lam nghe được tổ trưởng của mình nhắc nhở, mặc dù hơi nghi hoặc nhưng dù sao cũng là bình thường nên nàng không có dị nghị gì.

"rõ" nói lên một câu thể hiện là mình đã hiểu ý, Bảo Lam lập tức cúp máy

Lưu Thanh Sơn thở ra một hơi, ông ta vốn nghi ngờ thân phận của Trần Lăng từ lâu, thêm vào việc người mà hắn tình nghi giết hại là phó chủ tịch tập đoàn ALEX một tập đoàn kinh doanh nhiều mảng đặc biệt là nhà thầu cho quân đội của Hải Quốc , Đỗ Hữu Mạnh vốn không phải là một người bình thường.

Thêm vào việc lúc nãy ông ta có nhìn qua cửa sổ tầng hai, từ độ cao có thể nhìn ra từ đây so với mặt đất phải cao tới hai mươi mét, bên dưới là mặt sàn bê tông cứng rắn, làm sao người thường có thể từ đây nhảy xuống mà không có việc gì.? điều đó là không thể.

Kể cả việc đối phương tìm cách từ từ trèo xuống thì cũng không đáng nhắc tới, mặt tường phía cửa sổ nhà vệ sinh hoàn toàn trơn nhẵn, từ đây nhìn xuống không hề có chỗ nào có thể bám víu vào nha.

Lúc này ông ta chỉ mong Trần Lăng chỉ là một tên đầu trộm đuôi cướp đột nhiên nổi lòng tham mà thôi.

Bảo Lam sau khi nghe chỉ thị của cấp trên liền truyền đạt lại cho đám đồng đội, mọi người nghe được vậy lập tức đi ra khỏi xe đi lên tầng tám của chung cư.

Chỉ là họ không biết được rằng, mọi chuyện họ vừa nói, Trần Lăng đều đã nghe thấy.

Vừa nãy hắn còn đang từ một con hẻm nhỏ quen thuộc mon men đi về chung cư đột nhiên nghe thấy một đoạn đối thoại kỳ quái của đám người bên trong ba chiếc xe ở phía xa xa.

Cảm thây nghi hoặc, Trần Lăng vểnh lên đôi tai thính, cố gắng nghe ra được gì đó.

Chỉ thấy đám người này hình như là cảnh sát, đang thì thầm mấy câu từ âm dương quái khí như hung thủ giết người và kẻ tình nghi, hình như đám người này đến đây là vì hắn, bọn họ đến đây là để dẫn giải hắn về đồn.

Sau khi đã nghe được hết, sắc mặt của hắn dần trở lên âm trầm, suy nghĩ có nên chạy trốn hay không, chỉ sau một hồi suy đi tính lại hắn quyết định đổi hướng.

...

Quay ngược về một tiếng trước, Trần Lăng lúc này vẫn còn đang tìm cách đi ra khỏi nhà hàng Hồng Vượng mà không đụng phải đám bảo vệ dai như đỉa đang lục tìm mình khắp nơi.

Còn đang đứng trong đoàn người mà ngơ ngác, đột nhiên hắn nhìn thấy cửa nhà vệ sinh nam, nghĩ thầm chắc hẳn ở trong này sẽ có cửa sổ thông ra bên ngoài, hắn nếu đi vào trong, tìm cách từ cửa sổ trèo xuống là sẽ thoát đi được nơi này.

Không có một chút do dự Trần Lăng liền đi một mạch vào trong, ánh mắt còn cố gắng quét nhìn xung quanh sợ hành tung của mình bị lộ ra.

Đi vào trong nhà vệ sinh, hắn chạy qua cửa sổ mở ra rồi nhìn xuống.

Nhưng làm cho hắn thất vọng là từ cửa sổ xuống mặt đường trông rất là cao nha, tự tiện nhảy xuống gãy chân là cái chắc, mặc dù hắn mạnh hơn người thường, nhưng thân thể không có sức chịu đựng hơn người thường a.

Tâm tình còn đang phiền muộn chưa quyết định được mình có nên nhảy ra khỏi đây hay không, đột nhiên hắn lại nghe ở bên ngoài có một giọng nói làm hắn giật cả mình.

"Còn chưa tìm được nó?, mau tản ra xung quanh mà tìm nhanh nhanh lên, nếu mười phút nữa mà tụi mày vẫn chưa tìm được con chuột nhắt ăn chùa kia thì tao đập gãy chân chúng mày."

Người đang đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nói chuyện chính là Đỗ Hữu Mạnh, gã lúc này cảm thấy hơi buồn đi tiểu, đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh thì đụng phải bọn thuộc hạ vô dụng làm tâm tình của hắn hơi có một chút mất hứng.

Chửi mắng qua một hồi, nhìn thấy bọn thuộc hạ hớt hải xách mông đi làm việc, làm cho hắn có một cảm giác hơn người, liền cười mỉm chửi thầm một câu, chuẩn bị mở cửa đi vào trong.

"Hừm, đúng là bọn vô dụng thùng cơm."

Trần Lăng còn đang đứng ở phía cửa sổ mà nghe ngóng, nghe được giọng nói của ai đó hình như người này muốn tìm kẻ muốn ăn vụng?... chẳng phải là hắn.?

Hắn còn nghe ra, tiếng bước chân của người này đang hướng về phía nhà vệ sinh mà đi đến, làm hắn giật mình một cái, dùng tốc độ cực nhanh chạy vào trong buồng kín để trốn.

Đỗ Hữu Mạnh mở cửa, bước vào bên trong định vạch ra quần để giải quyết nỗi buồn thì đột nhiên điện thoại để trong túi rung lên một hồi, hình như là có một người gọi đến.

Buồn bực vì bị làm phiền, hắn móc ra điện thoại biểu lộ còn đang chán ghét kẻ gọi đến, nhưng sau khi nhìn vào hàng số trên điện thoại thì sắc mặt của gã đột nhiên thay đổi.

Ngay lập tức chuyển qua một khuôn mặt âm trầm.

Vội vàng ấn nhận cuộc gọi đưa lên tai mà nghe, gác lại ý định xả nước cứu thân của mình.

"Alo, ngài gọi tôi có việc gì?" Đỗ Hữu Mạnh nguyêm túc nói.

Đầu dây bên kia không có gì dài dòng, ngay lập tức nói lên chuyện chính.

"Tả Đông Phong... mất tích rồi."

Nghe được đầu dây bên kia nói như vậy, trên mặt Đỗ Hữu Mạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, ngữ khí có phần khó tin mà trả lời.

"Mất tích, chẳng lẽ hắn cầm tiền trốn rồi?... không thể a, ta giới thiệu cho ngài kẻ này thật sự hắn rất là giữ chữ tín a, một khi đồng ý cầm tiền, chắc chắn là sẽ làm việc."

"Ta không biết, mấy ngày nay ta tìm đến nhà hắn để xem xét, phát hiện hắn không có ở nhà, gọi điện cũng không đến."

"Còn con gái của hắn thì sao.?"

Nghe ra lời nói của đối phương xuất hiện một chút thất vọng, như muốn cứu vãn tình hình đang dần tồi tệ, Đỗ Hữu Mạnh liền nhanh chóng gợi ý.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là lời nói lại như băng của đối phương.

"Con gái hắn hiện tại vẫn học ở trong trường, theo thông tin thì ta biết là nàng vẫn chưa liên lạc với cha mình."

Sau khi nói xong, đầu dây bên kia ngập ngừng một chút, liền nói tiếp.

"Đỗ Hữu Mạnh, ta cảnh báo cho ngươi một chuyện, kẻ làm hỏng chuyện của tổ chức chưa một tên nào có số phận tốt, nên nhớ rằng, những gì chúng ta cho ngươi, tùy tiện có thể lấy lại, hiểu không?."

"Nếu kẻ ngươi giới thiệu cho chúng ta thực sự trốn mất, thì kẻ tiếp theo mất tích ở trên thế giới này sẽ là ngươi, cố mà nhớ lấy lời của ta?"

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.