Cùng thôn sinh ra hai yêu nghiệt
Cảm giác được bên ngoài có động tĩnh, Vương Lâm theo bản năng mở ra cặp mắt, đập vào mắt hắn là một nữ nhân trung niên, khuôn mặt hiền hậu mang theo vài nét vui sướng đang ân cần ôm lấy hắn. Đột nhiên, đầu của hắn truyền đến cảm giác đau nhói, làm hắn đau đến nổi phát ra tiếng khóc rất lớn.
Một lúc sau, cơn đau đầu qua đi, hắn mới từ từ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Cái này... mình phải chăng đã xuyên không tới một thế giới khác!"
"Có phải vậy không?" Vương Lâm tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.
Nói đến các cách xuyên không thì là càng ngày càng trở nên phong phú, hắn có nghe nói qua một vài phương thức, ví dụ như: không may gặp tai nạn rồi xuyên không; một cái khác thì là bị sét đánh rồi xuyên không; không nghĩ tới bây giờ, đi ngủ đều cũng không thoát được.
Cũng may kiếp trước, thân thể của hắn ốm yếu, nếu không những người xung quanh thật đúng là không thể hiểu được tại sao hắn lại chết.
"Oanh ——"
Còn chưa chờ Vương Lâm suy nghĩ thêm một chút, cả căn phòng đột nhiên rung động.
"Két!"
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên có thân thể rất cao lớn vội vàng đi vào, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động, như là nhìn thấy thứ gì làm cho hắn không thể bình tĩnh được.
"Vương ca, xảy ra chuyện gì sao?" Nữ nhân vừa mới thành công sinh ra một tiểu hài tử, sắc mặt của nàng còn đang tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần thì không kém, lập tức lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi này, Vương Đại Sơn bình tĩnh giải thích: "Cô nương Lãnh gia kia sinh con, dẫn xuất thiên địa dị tượng!"
"Dị tượng!"
Nghe vậy, sắc mặt nữ nhân có chút biến hóa, cố nén mệt mỏi từ trên giường đứng dậy, nói: "Dìu ta đi ra xem một chút!"
"Được thôi, phu nhân ngươi cẩn thận một chút."
Vừa đi ra đến cửa, hai người lập tức bị cái thiên địa dị tượng kia làm cho sợ ngây người.
Vào đêm mùa hạ hôm đó, lúc mà vô số ngôi sao hiện ra ánh sáng li ti khắp trời, một đầu Băng lam Phượng Hoàng từ trên trời giáng xuống, bay quanh phía trên phòng ốc, hai cánh to lớn giãn ra, phía sau càng là xuất hiện tiên cầm, như là những ngôi sao kia đem nó vây chung quanh.
Một lát sau, Băng lam Phượng Hoàng chậm rãi rơi xuống gian phòng, sau đó là biến mất không thấy gì nữa.
"Oa oa oa....."
Cùng lúc đó, có một hài tử cất tiếng khóc ra đời.
"Không thể tin được!"
Người đàn ông trung niên hung hăng lau đi mồ hôi toát đầy trên mặt, tán thưởng không thôi: "Lãnh gia kia chỉ sợ là sinh ra Phượng Hoàng a!"
Tại thời điểm hài tử sinh ra, tạo nên thiên địa dị tượng, điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Nói qua một chút, nhi tử của hắn lại là sinh ra sớm hơn mấy phút, vậy có nghĩa là không có phúc phận hưởng được cái nghịch thiên đãi ngộ này, mà người xưa đều nói: "Con cái là niềm tự hào của cha mẹ", vì thế mỗi người làm cha mẹ đều muốn con mình tài giỏi hơn người, vậy nên nói trong tâm của hắn không sinh ra ghen tị, tất nhiên là giả.
Thời khắc ấy, Vương Lâm tâm tình cũng rất phức tạp.
"Thật tốt a!"
Vừa nhìn liền biết là thiên kiêu hàng thế, tương lai vô cùng sáng lạng, sau này nhất định xưng bá một phương!
Chỉ tiếc, phúc duyên là của người khác, ta cái gì cũng không có.....
"Đinh!"
【Hệ thống nhắc nhở: Nhận thấy kí chủ đã xuất sinh, thần cấp hệ thống tu luyện đang được mở ra..... 】
Cùng lúc đó, tại bên trong gian phòng, nơi mà Băng lam Phượng Hoàng vừa hạ xuống.
"Thiên Vũ Đế Quân, Phạn Thiên Tôn Giả, thật không nghĩ tới, ta không những không chết, mà còn sống lại một đời!"
Bé gái thân mang tã lót, được mọi người vây xung quanh, trong con ngươi nàng lóe ra một chút lãnh quang.
Nàng tên là Lãnh Hi Nguyệt, vốn là Thiên Đế Cảnh cường giả cao cao tại thượng, lại bị cường địch vây khốn, đến cuối cùng không thể không lựa chọn "chuyển thế" để thoát ly tuyệt cảnh.
Mặc dù đại giới bỏ ra là mất hết tu vi cả đời, nhưng may mà giữ được tính mạng.
"May mắn vẫn giữ được đa số bí pháp tu hành đỉnh cấp của kiếp trước, lại thêm kiếp này có nghịch thiên tư chất tu hành, tương lai cùng giai vô địch, đã là sự tình hiển nhiên!" Trong lòng Lãnh Hi Nguyệt nổi lên một trận tiểu đắc ý.
Nàng là chuyển thế trùng tu, không chỉ có ve sầu thoát xác, mà còn nhân họa đắc phúc.
Một thế này tư chất tu luyện, phi thường khủng bố.
"Lão Lãnh, chúc mừng ngươi nha!"
"Xuất hiện dị tượng ngay lúc chuyển dạ, tương lai của nữ oa oa này không thể đoán trước a!"
"Về sau nếu nhà ngươi gặp phải khó khăn, cứ đến tìm ta, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ giúp!"
Tất cả cư dân bên trong thôn trang cơ hồ đều muốn đem cửa lớn của Lãnh gia đạp phá, tâm thế cực kỳ nhiệt tình, mang tới rất nhiều lễ vật.
Lãnh Hi Nguyệt yên lặng nhìn qua một lượt lễ vật, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một chút thất vọng.
Dù sao đây cũng chỉ là một mảnh "tựa núi, cạnh sông" tiểu sơn thôn, cực kì xa xôi, đưa tới lễ vật bất quá chỉ là vật tư bình thường, không có chút lợi ích nào cho tu luyện.
"Đa tạ đa tạ, các ngươi quá khách khí rồi!" Trên mặt phụ thân của Hi Nguyệt tràn đầy hồng nhuận, bên trong thì vui như bắt được vàng.
Chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn lại sinh được một nữ nhi có tư chất nghịch thiên như vậy!
Quả nhiên là một phần cày cấy, một phần thu hoạch!
"Lão Lãnh, ngươi không cảm thấy rất trùng hợp sao?" Ngay tại lúc Lãnh phụ thân đang liên tục cảm kích hàng xóm láng giềng, Vương Đại Sơn tay ôm nhi tử tiến tới góp vui, cười híp mắt, nói.
"Hả?"
Lãnh phụ thân chưa hiểu được lời nói của Vương Đại Sơn, vội vàng hỏi lại: "Trưởng thôn, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ta sinh được một đứa con trai, mà ngươi cũng chính là bằng hữu của ta, lại sinh được một đứa con gái!"
Vương Đại Sơn nhiệt tình ôm lấy Lãnh phụ thân bả vai, cao giọng nói: "Duyên phận trời ban a!"
"Ngươi....." Lãnh phụ thân sắt mặt khẽ biến.
"Ý trời cái khỉ gì? Ý của ngươi thì đúng hơn!" Lãnh phụ thân thầm nghĩ.
Hắn rất muốn nói ra hết những gì hắn nghĩ lúc này, nhưng dù sao Vương Đại Sơn cũng là trưởng thôn, hắn tốt nhất vẫn không nên đắc tội.
"Hay là lúc này, chúng ta vì hài tử định ra hôn ước, chắc hẳn tương lai hai đứa đều sẽ cảm kích chúng ta!" Vương Đại Sơn nói ra suy nghĩ của mình, đồng thời đưa tay trêu đùa với hài tử của mình.
"Con à! Vì ngươi, ta sẽ dốc hết sức!" Vương Đại Sơn nhìn nhi tử của mình, thầm nghĩ.
"Oa oa oa....."
Lời này vừa nói ra, hai cái hài đồng vừa mới sinh ra đồng thời khóc to.
Con mắt của Lãnh Hi Nguyệt trừng lớn, đều có vài phần sát ý, căn bản không nghĩ tới người trong sơn thôn nhỏ này dám định hôn ước từ bé cho mình!
Một bên khác, trong lòng Vương Lâm như nở hoa.
Hắn cũng không ngốc, biết lão cha là tại suy tính tương lai cho mình mà làm tất cả mọi việc.
"Có thể dẫn xuất thiên địa dị tượng, tương lai của nữ oa này không thể nói trước, nếu như bây giờ lập thành hôn sự, sẽ đối với mình không một điểm xấu!"
Trong lúc nhất thời, Vương Lâm đem tương lai của mình đều nghĩ qua một lượt, tán thưởng ý nghĩa của phụ thân hắn.
"Vương Đại Sơn, ngươi cứ ở đó mà mơ đi!"
Lãnh phụ thân há có thể tùy tiện thỏa mãn tâm tư của Vương Đại Sơn, lập tức nói lời cự tuyệt.
"Hôn sự của hài tử, tốt nhất là để bọn nó tự quyết định, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp, tiểu tâm tư này của ngươi nên thu lại đi."
Trong tương lai, nữ nhi nhà mình tuyệt đối chính là nhân trung long phượng!
Điểm này, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vậy nên không thể để cho nhi tử của Vương Đại Sơn kia chiếm được lợi.
Nghe Lãnh gia phụ thân nói như vậy, sắc mặt của Vương Đại Sơn lộ vẻ hậm hực, sờ mũi một cái.
Đúng lúc này, mẫu thân của Vương Lâm được bà mụ dìu tay đi vào bên trong gian phòng này, trong tay bà còn cầm một hộp quà đưa ra, nghiêm mặt nói:
"Lão Lãnh, chớ nên vội vàng cự tuyệt, ngươi xem một chút sính lễ mà Vương gia ta chuẩn bị rồi hẳn quyết định!"
"Có cái gì đáng để ta xem sao?"
Lãnh phụ thân mặt lộ vẻ không quan tâm đồ vật ở bên trong, đem hộp quà mở ra: "Bao nhiêu tiền ta đều không đồng ý....."
Lời vừa mới nói được một nửa, chỉ thấy im bặt mà dừng.
Bên trong hộp quà, cũng không phải là tiền tài, mà là những tảng đá lóe ra óng ánh quang huy xanh biếc, kích cỡ mỗi viên đều có lớn có nhỏ sấp sỉ bằng nắm tay, số lượng trọn vẹn mười viên.
"Tê!"
Xung quanh thôn dân nhìn thấy sính lễ một khắc này, đồng loạt hít một hơi lãnh khí, trong lòng thầm nghĩ:
"Thôn trưởng thủ bút thật lớn!"
"Vô luận con gái của ngươi tư chất cao bao nhiêu, tu luyện đều cần dùng đến thứ này, đây là Vương gia chúng ta toàn bộ vốn liếng, dùng làm sính lễ để đặt ra hôn sự giữa con ta và con ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Vương Mẫu đưa mắt nhìn nhi tử nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Vương Đại Sơn, nội tâm không có chút nào do dự.
"Con à! Vì ngươi, ta cũng làm hết thảy!" Vương Mẫu nghĩ thầm.
"Cái này....."
Lãnh phụ thân tâm tình không ổn định, suy nghĩ nửa ngày sau mới thở dài một hơn, rốt cục cũng chịu thua: "Tốt, ta đồng ý hôn sự này."
Hắn chung quy là không thể chống đỡ được dụ hoặc!
Đối phương nói không sai, không có cái tảng đá kỳ lạ này, lại có tư chất cực cao cũng không làm nên chuyện gì.
Vương Mẫu cho ra lợi ích, thực sự quá lớn!
Lời Lãnh phụ thân vừa nói ra, Lãnh Hi Nguyệt trên mặt sững sờ, lộ vẻ không tin.
"Mình cứ như vậy bị cha ruột bán đi sao?" Hi Nguyệt thầm nghĩ.
"Tiền biếu là....."
"Mười viên Hạ phẩm linh thạch!"
"Mình đường đường là Thiên Đế Cảnh cường giả, vậy mà việc hôn nhân đại sự lại được quyết định bởi mười viên Hạ phẩm linh thạch sao?"
Về sau, trong thôn càng thêm náo nhiệt.
Làm xong hôn sự cho con trai, Vương Đại Sơn tâm tình thật tốt, sắp xếp yến hội, mở tiệc chiêu đãi toàn thôn hai mươi mấy hộ thôn dân, tại toàn thôn chứng kiến, đặt hai hài nhi nằm cùng một chỗ, tay nhỏ xinh xắn cầm lấy dây đỏ, vui kết liền cành.
"Đây chính là nương tử tương lai của mình sao?" Vương Lâm quay đầu, tò mò dò xét nữ đồng nằm bên.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Nhìn xem nằm tại bên cạnh mình bé trai, Lãnh Hi Nguyệt giận không chỗ phát tiết, duỗi ra tay phải mũm mĩm đánh tới chỗ Vương Lâm.
"Lạch cạch!"
Vương Lâm tay mắt lanh lẹ, "đón đỡ" công kích của đối phương, sau đó đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng.
Ai~, nương tử tương lai thật nghịch ngợm!
"Oa!"
Lãnh Hi Nguyệt kém chút nữa thì bật khóc.
Đều là hài nhi, nàng thế mà đều đánh không lại.....
Đăng bởi | thanhhoang_k5 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 89 |