Giả tình giả ý
Không ngờ người sau lưng Trần Đại Long lại đến tìm mình tính sổ nhanh như thế!
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!" Vương Lâm trong lòng đầy bất đắc dĩ, thu lại tâm tư cất bước ra khỏi phòng, đập vào mắt hắn là một nam tử người khoác hắc bào, phía sau còn mang theo rất nhiều tạp dịch.
Nam tử tướng mạo bình thường, dáng người gầy còm tựa như không chịu nổi một cơn gió nhẹ, nhưng trái ngược với vẻ bề ngoài, người kia lại phát ra từng trận sóng linh khí rất cường hoành, tay cầm lợi kiếm, nghiễm nhiên là không định bỏ qua cho người đã hại chết Trần Đại Long.
Vương Lâm khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn qua người kia, nhận thấy trên eo người đó cài lấy một tôn hỏa hồng sắc lệnh bài mà chỉ có ngoại môn đệ tử mới có thể nắm giữ.
Nói cách khác, người này chí ít đã nhập Ngưng Khí Cảnh.
"Bây giờ ta mới vừa vào Ngưng Khí Cảnh, chưa nắm giữ được nhiều thủ đoạn, chỉ dựa vào ngưng khí thành cương e rằng muốn đánh bại người này, không có khả năng." Vương Lâm hơi suy nghĩ, quyết định tạm thời tránh đi mũi nhọn.
Không biết chính xác thực lực của đối phương, lại hành sự lỗ mãng sẽ chỉ có hại mà không có lợi.
Huống chi, nếu như bây giờ để lộ ra Ngưng Khí Cảnh tiêu chuẩn, chỉ sợ lại không cách nào giải thích với tông môn cao tầng, đến lúc đó mới là rước lấy phiền toái thực sự.
"Sư huynh tìm ta ắt hẳn có chuyện gì quan trọng sao?" Vương Lâm nghi hoặc hỏi.
Hắn cũng không cảm thấy đối phương sẽ vô duyên vô cớ đột nhiên tới gây khó khăn.
Dù địa vị như nào thì cũng là đồng môn, ngoại môn đệ tử giết tạp dịch tất nhiên sẽ không tránh được tông quy xử phạt.
"Ngươi giết đệ đệ ta, hắn tên Trần Đại Long, ngươi thử nghĩ xem ta đến đây vì chuyện gì?" Canh Huy giận quá hóa cười, "Lúc mà ngươi giết hắn, hẳn không có như bây giờ bày ra vẻ mặt người vật vô hại a?"
Canh Huy đã nghe qua.
Vương Lâm lại đánh bại đệ đệ Trần Đại Long của mình, sau đó lại đem hắn đẩy ra ngoài Phần Hỏa Tông, khiến hắn bị Hộ Sơn Thần thú hiểu nhầm mà giết chết.
Mặc dù hắn vẫn không hiểu Tiên Thiên tam trọng làm như thế nào lại đánh bại được Tiên Thiên thập trọng, nhưng nghi hoặc này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn trả thù.
"Nguyên lai Trần Đại Long còn có một ca ca đạt đến Ngưng Khí Cảnh?" Vương Lâm dò xét Canh Huy một lát, trong lòng hơi động: "Sư huynh, mời vào trong nói chuyện!"
"Chuyện cho tới bây giờ, còn gì để nói sao!" Canh Huy trợn mắt nhìn Vương Lâm, hắn bày ra tư thế chuẩn bị nghênh địch.
Mắt thấy người này khó chơi, Vương Lâm nhìn về phía đến đây vây xem tạp dịch ở phía sau Canh Huy, quát: "Các ngươi cút cho ta!"
"Nhãi con, ngươi lớn tiếng cái gì!" Lỗ Hưu Vi từ trong đám người đi ra, dựa vào lí lẽ biện luận, "Chúng ta tận mắt thấy ngươi đem sư huynh Trần Đại Long đá ra cấm địa của Phần Hỏa Tông, ngươi còn có gì để trối cãi sao?"
Vương Lâm trong mắt lóe lên một vòng kinh ngạc.
"Lỗ Hưu Vi!"
"Mình đem phân công công việc cùng thu lại thù lao đều giao cho hắn, lúc ấy hai bên cũng không xung đột gì, lẽ ra phải bình an vô sự mới đúng, vì sao hắn lại đột nhiên đối với mình sinh ra địch ý?"
Quả thực không hiểu thấu!
"Canh Huy sư huynh, ngài tuyệt đối đừng tha cho hắn!" Lỗ Hưu Vi hướng phía Canh Huy cúi đầu nói, lại nhìn về phía Vương Lâm mà trong mắt hắn thì mang theo vẻ tàn khốc, "Mặc dù tiểu tử này còn nhỏ tuổi, nhưng tâm địa lại độc ác, vì leo lên trên, sự tình gì đều làm ra được!"
Bản thân Lỗ Hưu Vi tuyệt không dám tìm Vương Lâm gây phiền phức, nhưng có Canh Huy làm chỗ dựa, hết thảy liền coi là chuyện khác.
"Có ý tứ....."
Vương Lâm suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Ta thay thế Trần Đại Long làm lão đại của các ngươi, để ngươi trong lòng rất bất mãn sao?"
"Ta.....Ta chỉ là thay Trần Đại Long sư huynh đòi lại công đạo!" Lỗ Hưu Vi sắc mặt đỏ lên, phảng phất bị nói trúng tim đen, vội vàng thề thốt phủ nhận.
Nói thật, đối với việc Vương Lâm lên làm lão đại của đám tạp dịch này, Lỗ Hưu Vi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hắn vì sao phải cố gắng?
Không phải là vì trèo lên trên sao?
Nhìn thấy Vương Lâm lười biếng, hắn liền như nhặt được vàng, nội tâm có chút tự đắc.
Hắn tin rằng cố gắng của hắn cuối cùng rồi sẽ có hồi báo, tích lũy được đại lượng linh thạch sẽ để cho hắn sau này không phải chịu khổ nữa!
Nhưng kết quả lại như thế nào?
Hắn không nghĩ đến có một ngày, người mới Vương Lâm lại là ở trên sai khiến mình, nhất nhất trốn trong phòng tu luyện, lại còn có thể liên tục không ngừng cắt xén mọi người linh thạch, cái này khiến hắn há có thể tiếp nhận được?
Cho nên, hắn đêm đêm khó ngủ, nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, rốt cục cũng nghĩ đáp án.
Vương Lâm không phải là vì đánh bại Trần Đại Long mới thu hoạch được địa vị như bây giờ sao?
Hắn là thông qua diệt trừ Trần Đại Long đạt được!
Đây là phương thức cạnh tranh không công bằng, cùng là đồng môn vì vậy không thể chém giết lẫn nhau.
Nếu Vương Lâm đã là người đầu tiên khởi xướng, vậy thì mình cũng có thể làm thử.
Kiêu khích Canh Huy, để hắn giết chết Vương Lâm, vậy mình liền có thể dùng phương thức như hắn trèo lên trên.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lỗ Hưu Vi hư tình giả ý, khóc lóc kể lể: "Canh Huy sư huynh, xin huynh hãy làm chủ cho Trần Đại Long sư huynh."
"Đồ tiểu nhân hèn hạ."
Vương Lâm nhịn không được thầm mắng một tiếng, loại người này rãi rác khắp nơi, chỉ có nơi này đặc biệt nhiều hơn một chút!
"Sư huynh, về chuyện linh thạch, có thể hay không nói chuyện một lúc." Vương Lâm trầm giọng nói.
Lỗ Hưu Vi xưng hắn Canh Huy sư huynh, một người họ Canh, một người họ Trần, như thế hai người này cũng không phải là huynh đệ chí cốt, vậy thì càng dễ xử lí hơn một chút.
Lúc mà Vương Lâm nhắn đến linh thạch, Canh Huy trong lòng hơi động, nhưng ngoài mặt thì vẫn như cũ nổi giận đùng đùng: "Tốt, ta ngược lại muốn xem xem ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì!"
Mắt thấy Ngưng Khí Cảnh cường giả bị thuyết phục, Lỗ Hưu Vi vội vàng nói: "Canh Huy sư huynh, cẩn thận gia hỏa này....."
"Ba!"
Bàn tay Canh Huy đập tới, trực tiếp đánh gãy lời nói của Lỗ Hưu Vi: "Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?"
Nói xong, hắn và Vương Lâm cùng nhau đi vào trong phòng.
"Ngươi muốn nói chuyện gì?" Bước qua cửa phòng thời điểm, Canh Huy gọn gàng dứt khoát.
"Tại khu vực này, tất cả tạp dịch đều sẽ hướng ta cống nạp linh thạch, góp gió thành bão, quanh năm suốt tháng, linh thạch tóm lại cũng có ít nhất mấy ngàn viên." Vương Lâm đem chỗ tốt nói rõ, sau đó chỉ chỉ hắn, vừa chỉ chỉ mình, "Chúng ta chia năm năm, ngươi thấy có được không!"
Vương Lâm tạm thời không muốn một mất một còn với Canh Huy.
Vô luận là thắng hay bại, đối với hắn đều không có nữa điểm tốt nào.
Đã như vậy, chỉ có lấy lợi ích đi giao dịch!
"Ngươi nghĩ xem, đệ đệ ta là bị ngươi hại chết a!" Canh Huy cảm thấy buồn cười, nắm thật chặt lợi kiếm trong tay, "Ngươi cảm thấy ta là người vô tình vô nghĩa sao? Hôm nay, dù ngươi nói cái gì ta cũng muốn đánh gãy hai chân của ngươi!"
Hắn còn tưởng rằng đối phương có cái bảo vật gì.
Về việc chia linh thạch, đối với hắn mà nói chỉ là lại nâng đỡ một cái khôi lỗi liền có thể làm được, hà tất phải đàm phán.
Không có biện pháp tốt hơn, Vương Lâm chỉ có thể âm thầm tiết lộ thực lực chân thật của mình: "Sư huynh, còn xin huynh suy nghĩ thêm một chút."
Hắn nhất định phải mạo hiểm thử một lần.
Có đầy đủ thực lực, mới có tư cách đàm phán.
Cảm giác được đối phương cường độ linh khí không hề yếu, Canh Huy trong lòng giật mình.
"Ngưng Khí Cảnh sao?"
"Nguyên lai tiểu tử này còn có điều giấu giếm, khó trách có thể dễ dàng đánh bại Tiên Thiên thập trọng!"
"Nhưng như thế mà nói, tên Vương Lâm này, tám tuổi liền đạt tới Ngưng Khí Cảnh."
Tê!!!
Canh Huy trong lòng như có gió to nổi lên, sắc mặt âm tình bất định hồi lâu, hơi có vẻ khó xử nói: "Nhưng hắn dù sao cũng là huynh đệ của ta, một cái rất thân thiết huynh đệ..."
"Ngươi sáu ta bốn, như thế nào!" Vương Lâm quả quyết nói ra.
"Thành giao!" Canh Huy cũng không từ chối nữa.
"Tốt"
Bên ngoài căn phòng đứng lặng rất nhiều tạp dịch, lúc mà cửa phòng lại lần nữa mở ra, Canh Huy hồng quang đầy mặt, cười sang sảng đạo: "Vậy sau này làm phiền hiền đệ!"
Ngọa tào!
Tròng mắt đám tạp dịch kém chút đều rơi ra ngoài.
"Hiền đệ?"
Hắn nhưng là kẻ thù giết chết đệ đệ của ngươi!
"Đại ca yên tâm, Vương Lâm dù nhỏ tuổi, nhưng vẫn hiểu trên dưới lễ nghi." Vương Lâm ngôn từ khẩn thiết, "Về sau tiểu đệ tấn thăng Ngưng Khí Cảnh, mong rằng đại ca chỉ điểm nhiều hơn!"
"Dễ nói, dễ nói!" Canh Huy vui vẻ đáp ứng, nhìn về phía Vương Lâm ánh mắt lộ ra ý vị thâm trường.
Tiểu tử này người mang đại bí mật, tạm thời đem sự tình này ổn định, sau này rồi tính sau.
Còn tưởng rằng hai người rất nhanh liền sẽ ra tay đánh nhau, Lỗ Hưu Vi triệt để vỡ mộng: "Canh Huy sư huynh, người này quỷ kế đa đoan, ngài nhưng ngàn vạn......"
"Ba!"
Bàn tay của Vương Lâm trực tiếp đặt trên mặt của Lỗ Hưu Vi, nói: "Nơi này há có thể để ngươi nói lời bậy bạ sao?"
"Ta...."
Một trái một phải hai cái đỏ đậm chưởng ấn, Lỗ Hưu Vi suýt nữa khóc ra thành tiếng, hối hận phát điên.
Bọn hắn đến cùng ở bên trong nói chuyện gì, làm sao trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
"Vậy ta còn có việc, liền đi trước một bước!" Canh Huy lên tiếng.
"Đại ca đi thong thả!" Vương Lâm cũng là thuận thế mà đáp lại.
Sau khi đưa tiễn Canh Huy, Vương Lâm nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, quay đầu nhìn về Lỗ Hưu Vi, từng bước từng bước đến gần: "Thích đâm thọc đúng không?"
Lỗ Hưu Vi trong lòng run sợ: "Sư huynh, ngươi nghe ta giải thích...."
"Bành!"
Vương Lâm đấm ra một quyền, đem đầu hắn đánh nghiêng sang một bên, thân hình bay rớt ra ngoài, miệng ngậm đầy đất, răng đều mất đi hai cái.
"Tên cặn bã này, thế mà mang đến cho ta nguy cơ to lớn!"
"Quả thật nên chết!"
Lỗ Hưu Vi nằm rạp trên đất, toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đôi mắt hiện ra băng lãnh đạm mạc, như là đối đãi với người sắp chết.
Trong chốc lát, sợ hãi cùng hối hận, như là thủy triều bao trùm toàn thân Lỗ Hưu Vi.
"Cái này tuyệt không phải là ánh mắt của một tiểu hài đồng!"
"Mình tại sao lại muốn đi đắc tội với loại này yêu nghiệt..." Lỗ Hưu Vi trong lòng hối hận.
"Ngươi lại không đi ghi hận tên Trần Đại Long cắt xén linh thạch của mọi người, ngược lại ta giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh, ngươi lại là lấy oán trả ơn!" Vương Lâm cảm thấy sao mà châm chọc, "Thiên hạ rộng lớn, quả thật không thiếu điều làm cho người ta bật cười!"
Đăng bởi | thanhhoang_k5 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 36 |