Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thong dong giết địch

Phiên bản Dịch · 2166 chữ

Bên trong một gian phòng ở khu vực của đệ tử nội môn.

Một thiếu niên đạt tới thời điểm nào đó, gắt gao đè lại nữ tử dung mạo kiều diễm, không cho nàng bất kỳ cơ hội tránh thoát, nhắm mắt từ từ hưởng thụ.

Trôi qua thật lâu, mưa tạnh gió ngừng.

Nữ tử tên là Liễu Như Yên, lắc lắc mái tóc, chỉnh lý y phục, mị nhãn như tơ nhìn qua thiếu niên, dịu dàng nói: "Đều nói lấy tới bên ngoài đi, ngươi lại không nghe!"

"Nhưng ta thích!" Âu Dương Hiên chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Từ khi được Phần Hỏa Tông thu nhận làm đệ tử nội môn, hắn liền thuận lý thành chương tiếp xúc với các tu tiên giả, mà diễm phúc của hắn cũng không cạn, đạt được ưu ái của đệ tử ngoại môn tên là Liễu Như Yên.

Bây giờ tại trong tông, Âu Dương Hiên tiếp xúc với các đệ tử ngoại môn cùng tạp dịch, như là quân vương nhìn con dân, đã là người của hai thế giới khác nhau.

"Âu Dương sư huynh, có người gửi thư cho ngươi!" Bên ngoài truyền đến âm thanh.

"Gửi thư cho ta?" Âu Dương Hiên kinh nghi bất định, mau chóng mặc vào y phục, đứng dậy mở cửa cầm lấy thư tín, mở ra xem xét ——

Bên trong thư viết: "Âu Dương Hiên là một tên phế vật, ngươi mãi mãi chỉ có như thế mà thôi. Vương Lâm viết."

"Tê lạp....."

Nhìn thấy thư tín lác đác viết lên mấy chữ, Âu Dương Hiên trực tiếp đem thư kiện xé nát, tất cả mỹ hảo tâm tình không còn sót lại chút gì, nổi giận đùng đùng: "Tiểu súc sinh đừng quá đắc ý, ngươi chỉ là một cái tạp dịch nhỏ nhoi, sớm muộn sẽ bị ta giẫm dưới chân mà thôi!"

Không lâu trước đây, hắn từng sai khiến Trần Đại Long đi giáo huấn Vương Lâm, không tiếc bỏ ra thù lao một tháng tông môn cho hắn. Có lẽ bây giờ Vương Lâm đã đoán được hung thủ phía sau chuyện này chính là hắn.

Nhưng Âu Dương Hiên chưa hề nghĩ tới, tu sĩ có tu vi Tiên Thiên thập trọng như Trần Đại Long thế mà lại thua Vương Lâm, nghe nói còn bị đá khỏi địa phận của Phần Hỏa Tông, bị Hắc Thiên Mãng hiểu nhầm mà ăn mất.....

Lần đầu nghe thấy tin tức này, để cho hắn giật nảy mình, nhưng hắn cũng chỉ mới gia nhập Phần Hỏa Tông, giao lưu với đại nhân vật ít càng thêm ít, không tiện sinh ra nhiều chuyện hơn, nên chỉ có tạm thời bỏ qua mà thôi.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, mình không đi tìm Vương Lâm gây khó dễ, thế mà đối phương ngược lại dám đến khiêu khích hắn, quả thực không biết sống chết!

"Xảy ra chuyện gì?" Liễu Như Yên chậm rãi đến gần Âu Dương Hiên.

"Như Yên, chuyện là như vậy....."

Lúc này Âu Dương Hiên đem việc đã trải qua, thêm mắm thêm muối kể cho Liễu Như Yên nghe, nội tâm âm thầm đắc ý.

Mới vào tông môn, hắn xác thực không có bất kỳ chỗ dựa nào, nhưng bây giờ thì lại khác, hiện tại hắn muốn giết chết Vương Lâm, lại là một chuyện vô cùng đơn giản!

"Tám tuổi tiểu hài, tư chất chỉ là Hạ phẩm Hỏa linh thể, ỷ vào việc từng phục dụng Hỏa Long Thảo, mà cuồng vọng gửi thư trào phúng một đệ tử nội môn!" Liễu Như Yên ngữ khí lạnh dần, "Thật là một tiểu tử thích ăn đòn!"

Cứ việc xem thường Âu Dương Hiên ngay cả một tiểu hài cũng không xử lý được, nhưng nàng cũng là người biết thời thế, ngay lập tức chọn đứng tại phía Âu Dương Hiên.

Thân là đệ tử ngoại môn, mục đích của nàng đúng là thông qua nịnh bợ đệ tử nội môn mà thu hoạch được càng nhiều tài nguyên tu luyện, không phải là như vậy thì sao nàng có thể tất cung tất kính mà đối đãi với Âu Dương Hiên.

Bây giờ, Âu Dương Hiên còn quá nhỏ!

"Tu vi của tiểu tử này hiện tại còn cao hơn ta rất nhiều, xin tỷ tỷ giúp ta đòn lại công đạo!" Âu Dương Hiên từ trong Túi Trữ vật lấy ra hai trăm viên linh thạch đưa cho Liễu Như Yên, "Đây là tạ lễ!"

"Chỉ là việc cỏn coi mà thôi."

Liễu Như Yên thu hồi linh thạch, ngữ khí càng thêm ôn hòa: "Ta gọi mấy cái sư huynh đệ, cho hắn biết thế nào là lễ độ."

"Không!"

Âu Dương Hiên lắc đầu uốn nắn: "Ta muốn hắn chết!"

Không biết vì cái gì, chỉ cần Vương Lâm còn sống, hắn như ngồi bàn chông, từ nơi sâu xa luôn cảm giác đối phương sẽ là đại địch của hắn, mà phần cảm giác này từ sau khi Trần Đại Long chết, càng thêm mãnh liệt hơn.

"..... Tốt!"

Liễu Như Yên lơ đễnh: "Giết một tên tạp dịch, tiện tay mà thôi."

Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng tại khu vực tạp dịch.

Vương Lâm không ngừng luyện tập Viêm Hỏa quyền pháp, cùng nghiên cứu cách điều khiển linh khí để giết địch, chính vì như thế mà thời gian trôi qua rất nhanh.

"Không tìm đến ta gây phiền phức sao?" Vương Lâm tự hỏi.

"Theo lý thì không có khả năng như thế mới phải."

Nếu địch nhân không nguyện ý đi tìm cái chết, Vương Lâm chỉ có thể đổi kế hoạch khác!

Ngay tại lúc hắn định từ bỏ chờ đợi, chuẩn bị chủ động xuất kích thì bên ngoài truyền đến âm thanh của tạp dịch, ngữ khí cung kính: "Sư huynh, bên ngoài có đệ tử ngoại môn tìm ngươi."

"Tốt."

Vương Lâm chấn động trong lòng, không kìm được vui mừng: "Có bằng hữu từ xa tới, không kịp tiếp đón chu đáo, mong các vị lượng thứ!"

Nói xong, Vương Lâm mở cửa phòng, tự mình đi ra ngoài nghênh đón, chỉ thấy cách đó không xa đi tới ba vị tu sĩ, hai nam một nữ, trên người đều mặc y phục của ngoại môn đệ tử.

"Ngươi chính là Vương Lâm?" Nhìn thấy tiểu tử mới chỉ tám tuổi này, Liễu Như Yên không hứng lắm, "Đi theo chúng ta!"

Vương Lâm nhút nhát hỏi: "Chúng ta định đi đâu? Mẫu thân ta từng nói qua, không thể tùy tiện tin người lạ!"

Liễu Như Yên, trên đầu hiện mấy dấu chấm hỏi to đùng.

"Vậy mẫu thân của ngươi có nói qua, phải nghe lời của sư huynh không?" Một vị tướng mạo soái khí tu sĩ trêu chọc.

"Ngươi..."

Vương Lâm ra vẻ bị nói đến á khẩu không trả lời được: "Mẹ ta còn nói, nói là....."

"Ha ha ha......"

Nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của Vương Lâm, mấy người nhao nhao cười ha hả, khiến cho đình viện tràn ngập không khí khoái hoạt.

"Đi cùng chúng ta một chuyến!"

Vẻn vẹn vừa đối mặt, những người kia triệt triệt để để phớt lờ.

"Chỉ là con nít ranh miệng còn hôi sữa, giết chết hắn còn không phải có thể tùy tiện làm sao?"

"Phải nói là, dễ như trở bàn tay!"

"Được thôi." Vương Lâm đáp ứng.

Sau đó, mấy người mang theo Vương Lâm tiến về cửa ra vào của tông môn.

"Nhất định phải rời đi Phần Hỏa Tông sao?" Vương Lâm không quá vui lòng.

Ba cái đệ tử ngoại môn này, thực lực Ngưng Khí cảnh Trung kỳ có Liễu Như Yên cùng Trịnh Nam Phi, mà Ngưng Khí cảnh Sơ kỳ thì có Trần Cảm Uyên, Vương Lâm thấy thế nào cũng là hơi ít.

Thậm chí, đội hình lần này còn không bằng lần trước.

"Bá!"

Liễu Như Yên lấy ra đặc thù dây thừng, dây thừng kia sau khi được rót vào linh khí, phát ra thanh quang, linh hoạt như rắn, đem Vương Lâm tại chỗ trói lại.

"Tiểu đệ đệ, cái này nhưng không phải do ngươi!" Liễu Như Yên nhìn xem Vương Lâm, ánh mắt hơi có vẻ thương hại.

Ép buộc Vương Lâm viết lên tục danh, đồng thời phục dụng độc dược, mấy người mang theo hắn rời xa tông môn.

Ước chừng hai giờ sau, bọn hắn đi đến một mảnh đất khô cằn, phụ cận Tiêu Hắc Tử Tịch, trong khu vực này rất nhiều cây cối bị thiêu cháy, lộ ra một mảnh trống trải.

"Nơi này giống như từng bị lửa thiêu." Vương Lâm tò mò nhìn quanh xung quanh, cảm thấy hết sức quen thuộc, "Hẳn là nơi đây từng phát sinh chiến đấu?"

Chính hắn cũng không từng nghĩ tới, thế mà lại trở lại chốn cũ.

"Liên quan gì đến ngươi?"

Trần Cảm Uyên cười nhạo nói: "Ngươi vẫn là trước quan tâm một chút chính ngươi đi!"

Nói xong, hắn cùng hai người khác liếc nhau, không có hảo ý chậm rãi đến gần, ý đồ ở chỗ này giải quyết Vương Lâm.

"Chậm đã!"

Vương Lâm vội vàng ngăn cản, tâm niệm vừa động, từ trong Túi Trữ vật lấy ra Tỏa Hồn đinh, để lộ ra tại trước mắt bọn hắn, nói: "Sư huynh, mời các ngươi xem!"

"Cái gì?"

Ba người nhãn tình sáng lên: "Trung phẩm Linh khí!"

"Cái này gọi là Tác Hồn đinh." Vương Lâm giới thiệu nói, "Lực sát thương cũng là không tệ lắm."

"Hưu! Hưu!"

Một giây sau, Vương Lâm đột nhiên đem Tác Hồn đinh ném ra, cái tu sĩ Ngưng Khí cảnh Sơ kỳ kia chưa phát giác được nguy hiểm, trên trán đã là hiển hiện hai cái lỗ thủng, máu tươi cốt cốt chảy xuống.

Trần Cảm Uyên thân thể run lên, mềm oặt ngã trên mặt đất, hai mắt trừng trừng, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lực sát thương quả thật không tệ.

"Đinh!"

“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngài thành công đánh giết Trần Cảm Uyên ( Ngưng khí cảnh Sơ kỳ ) thu được 30000 điểm tu luyện!”

"Trần Cảm Uyên!"

Liễu Như Yên cùng Trịnh Nam Phi ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Trần Cảm Uyên, lại lần nữa nhìn về phía Vương Lâm, chỉ thấy đối phương mặt không biểu tình, đưa tay liền gọi trở về Tác Hồn đinh.

Không có bất kỳ dạo đầu nào!

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá đột ngột!

Lập tức, một đợt hàn ý trước nay chưa từng có từ đáy lòng của hai người hiển hiện mà lên.

Tiểu hài này không đơn giản!

"Động thủ với tám tuổi tiểu hài, cũng là hạng người xấu!" Vương Lâm thản nhiên nói, "Nếu đã tới, liền tất cả lưu lại đi!"

Ba người này chọn rời đi tông môn để giết người, cũng chính là điều mà hắn muốn nhất.

Dù sao, thời gian lưu cho Vương Lâm chỉ có mấy ngày, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị bại lộ, hiện tại giết ba người này, muốn xảy ra vấn đề cũng là một tháng sau, tạm thời chưa mang đến nguy cơ gì.

"Bồng ——"

Cánh tay của Vương Lâm dấy lên hỏa diễm hừng hực, thân hình kẽ động thẳng đến hướng Trịnh Nam Phi, lập tức phát động Viêm Hỏa quyền pháp, dự định tốc chiến tốc thắng.

"Nhận lấy cái chết đi!"

Trịnh Nam Phi sao lại ngồi chờ chết, vội vàng cầm kiếm chống cự, mũi kiếm nổi lên yếu ớt thủy quang, phá không mà ra.

"Thủy Vân Kiếm quyết!"

"Keng!"

Cánh tay trái của Vương Lâm hướng về phía trước, hỏa hồng sắc Hộ Tâm Thuẫn ngưng tụ mà thành, vững vàng ngăn trở Trịnh Nam Phi toàn lực tiến công, lập tức quyền pháp từ tay phải oanh ra, như núi lửa bộc phát mãnh liệt, thế như chẻ tre.

"Oanh!!"

Như một khối than đen bị thiêu đốt, Trịnh Nam Phi bay rớt ra ngoài, tại mặt đất vạch ra một đạo sâu xa vết tích, chết oan chết uổng.

"Đinh!"

“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngài thành công đánh giết Trịnh Nam Phi ( Ngưng Khí cảnh Trung kỳ ) thu được 50000 điểm tu luyện!”

Bây giờ, Vương Lâm đã là nắm giữ rất nhiều Linh khí cùng pháp thuật, lại giết một cái tu sĩ có tu vi thấp hơn bản thân mình, chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi!

Thuận lợi giải quyết xong hai người, Vương Lâm lãnh mâu hơi nghiêng, nhìn về phía sắc mặt trắng bệch Liễu Như Yên, tiếu dung hiền lành: "Tiếp xuống, đến phiên ngươi!"

Bạn đang đọc Vừa ra từ bụng mẹ, đính hôn chuyển thế nữ đế của Hắc bạch tương gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhoang_k5
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.