Cầu Tiên phường
Hai cuốn công pháp khác nhau gộp lại!
Chính là như vậy!
Từ đệ nhị trọng trở về sau, Thái Nhất quyết như là một cuốn công pháp đặc biệt khác, có thể xưng là bí pháp? Phần đặc biệt này nếu như Vương Lâm không nắm giữ được, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con đường lĩnh ngộ Thái Nhất quyết đệ nhất trọng đến đệ lục trọng, mà một khi đã nắm giữ được nó tất nhiên tự thân chiến lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Bản bí pháp này, cũng giống với Mạch Động đoạt được từ Trần Thư Văn, nhưng bí pháp này lại cao minh hơn rất nhiều so với Mạch Động, tổng cộng chia làm tam trọng, mà bây giờ Vương Lâm chỉ có khả năng tu luyện đệ nhất trọng, tên là Thái Nhất Vong Ngã cảnh.
Đáng nhắc tới chính là, cái gọi là "Thái Nhất Vong Ngã cảnh" cũng không phải là một loại cảnh giới võ đạo nào đó, tựa hồ như là một loại tâm cảnh.
"Nếu như có thể tiến vào trạng thái Vong Ngã, thực lực của ta ít nhất cũng gấp bội so với người cùng giai!" Vương Lâm có chút tâm động.
Bây giờ, Vương Lâm nhờ vào Thái Nhất quyết đem đến lực chiến cường hoành, đủ để đối kháng với tu sĩ có tu vi Trúc Nguyên Cảnh trung kỳ, nếu lại có thể nắm giữ Vong Ngã cảnh, giải quyết một cái tu sĩ bình thường có tu vi Trúc Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng không phải quá khó khăn, thậm chí còn có lực lượng đối chiến với Trúc Nguyên Cảnh đỉnh phong.
Chỉ là đánh bại tu sĩ Trúc Nguyên Cảnh cũng không phải là mục tiêu chân chính của Vương Lâm!
Còn lại hai mươi mấy ngày, nếu như không có rất nhiều cơ duyên, cho dù hắn có dốc hết vốn liếng, vẫn là rất khó đột phá tới Luyện Hồn Cảnh.
Bởi vậy, việc nắm giữ Thái Nhất Vong Ngã cảnh lại trở nên vô cùng quan trọng, nếu không rất khó có tư cách cùng Luyện Hồn Cảnh cường giả giao đấu một phen.
Vứt bỏ tạp niệm trong lòng, Vương Lâm thi triển thuật ngự kiếm lao tới phường thị dành cho các tu tiên giả.
Trong tu tiên giới này, những tu sĩ đã có chút thành tựu mà không muốn gia nhập tông môn thì lại có rất nhiều. Nhưng vô luận là tán tu, hay là đệ tử tông môn, nếu như trên người đã có vật giá trị thì cũng nên có nơi để bọn họ giao dịch buôn bán, các loại phường thị cũng vì thế mà sinh ra, mà phía sau những phường thị này thường sẽ có thế lực lớn nâng đỡ, từ đó hạn chế được những tu sĩ làm loạn ở trong phường thị.
Nhờ thuật ngự kiếm phi hành mà tốc độ của Vương Lâm tăng lên rất nhiều, mà ngự kiếm phi hành cũng để cho Vương Lâm được thư giản sau trận chiến ác liệt vừa qua. Chỉ mất hai ngày Vương Lâm đã đến được nơi muốn đến.
Nhìn từ xa chỉ thấy nơi kia núi cao có những đám mây mù lượn lờ, thác nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, cảnh tượng như tiên cung mà những người phàm kia hay kể, đẹp không tả xiết.
Vương Lâm ngự kiếm xuyên qua vô số đám mây mềm mại, sau đó hắn nhìn thấy được một nơi bằng phẳng trên đỉnh núi, nơi này giống như bị một kiếm của tuyệt thế cao nhân san bằng mà thành, ở ngay phía trên có rất nhiều kiến trúc hùng vĩ đứng sừng sững, thỉnh thoảng lại có tu sĩ khống chế linh chu tiên hạc đi ra đi vào, giống như tiên giới mà những người phàm tục kia tha thiết ước mơ được tới một lần.
Đứng ngay tại cổng ra vào của tiên khu này, Vương Lâm có thể nhìn thấy trên tấm bia khắc lên nơi này địa danh ——
"Cầu Tiên phường!"
"Rất tốt, cuối cùng cũng đến!"
Sau khi ngự kiếm đi vào đến gần cổng của tiên khu, Vương Lâm liền thu hồi thuật ngự kiếm, đồng thời nhanh chóng đem Trung phẩm Linh khí Tử Vân Kiếm cất vào Túi Trữ vật, tất cả bởi vì hai chữ "khiêm tốn". Nếu như Vương Lâm khống chế Cực phẩm Linh khí Huyền Hỏa kiếm phi hành, tất nhiên nhìn sẽ khí phái hơn rất nhiều, nhưng cũng khó tránh khỏi ánh mắt ghen tỵ, từ đó mang lại phiền toái không cần thiết.
Ai ai cũng biết, quy luật của tu tiên giới là mạnh được yếu thua, nếu như bị Luyện Hồn Cảnh cường giả chú ý đến, cảm giác lúc đó sẽ không dễ chịu.
"Đến đây đến đây nhìn một chút, linh quả này rất ngọt a!"
"Ngân Tuyết màn thầu, nóng hổi thơm ngon, ba viên linh thạch một cái, chín viên linh thạch ba cái!"
"Cực phẩm công pháp, tuyệt đối không nên bỏ lỡ!"
Hai bên đường của phường thị bày ra đầy đủ loại hàng hóa, số lượng phong phú, những tiếng rao bán hàng hóa liên tục vang lên bên tai, để cho Vương Lâm cảm thấy nơi đây rất là thú vị. So với không khí ngột ngạt khi còn ở Phần Hỏa Tông, thì nơi đây thoải mái và dễ chịu hơn nhiều.
Mà lại, những đồ vật buôn bán ở đây đều có nhiều diệu dụng, ví dụ như linh quả có thể cố bản bồi nguyên, còn cái Ngân Tuyết màn thầu kia, ăn một cái đủ để bản thân không bị đói trong ba ngày, những cái này đều là đồ vật khó có thể trông thấy ở thế gian, coi như bản thân có cơ duyên gặp được tại một sạp hàng nào đó, cũng là phải trả một cái giá rất cao mới có thể mua được.
Chúng ta phải biết, lúc trước Vương Lâm làm tạo dịch của Phần Hỏa Tông, mỗi tháng thu được sáu viên Hạ phẩm linh thạch đã là cảm thấy cuộc sống hạnh phúc lắm rồi.
Lúc này Vương Lâm nhanh chân bước đến cửa hàng lớn nhất ở trung tâm phường thị.
Nếu muốn vừa an toàn vừa nhanh chóng xử lý những cái đồ vật gần đây đạt được, nhất định phải lựa chọn một cái cửa hàng có uy tín cực cao, nếu như giao dịch ở những cái quán nhỏ khác sẽ chỉ gây nên sự chú ý của những người quá phận mà thôi.
"Hoan nghênh hoan nghênh!"
Tại lối vào của một nơi tên là Tụ bảo phòng đấu giá, một nữ tử có dung mạo cùng khí chất không tồi, mặt mang nét cười, xoay người hỏi thăm: "Tiểu đệ đệ, ngươi có chuyện gì sao?"
Nàng không dám bởi vì tuổi tác mà khinh thường người trước mặt này. Vì trong tu tiên giới, không thể đánh đồng vẻ bề ngoài và thực lực của một số tu sĩ, nhất định phải nhớ là không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác.
Thỉnh thoảng sẽ có một số lão quái vật cảnh giới cực cao ngụy trang thành hình dáng tiểu hài đồng, hàng đêm chơi đùa cùng với phụ nữ xinh đẹp dáng người nở nang, đoán chừng đây cũng là một chút đam mê đặc biệt của bọn hắn.
"Ta muốn bán vài thứ!" Sớm đã thi triển Vô cực Liễm Khí Thuật để đè thấp cảnh giới, Vương Lâm nói rõ sự thật.
"Bán đồ?"
"Ngưng Khí cảnh Trung kỳ có thể bán cái đồ vật rác rưởi gì đây?"
Nghe vậy, nữ tử âm thầm oán than, trên mặt lộ ra nét cười công nghiệp: "Tại hạ tên là Liễu Như Yên, thật vui khi được phục vụ ngài!"
"Ngươi vui quá sớm!" Vương Lâm lắc đầu bật cười, có chút ngạc nhiên.
Tại sao lại thêm một cái Liễu Như Yên, danh tự này phổ biến đến vậy sao?
Liễu Như Yên ngây ngẩn một chút, nàng còn chưa kịp hỏi thăm nguyên do thì Vương Lâm đã lên tiếng: "Xin được gặp quản sự của các ngươi, ta muốn bán một chút đồ vật không tầm thường!"
Không nói đến những cái đồ vật khác, chỉ vẻn vẹn ba viên yêu đan của Trúc Nguyên Cảnh yêu thú, căn bản không phải người như Liễu Như Yên có thể xử lý được.
"..... Tốt!"
Liễu Như Yên trong mắt hiện lên một chút bất mãn: "Ngươi đi theo ta!"
"Làm phiền rồi." Vương Lâm gật đầu.
Chốc lát sau, hắn theo Liễu Như Yên tiến vào một gian phòng rất rộng rãi, chỉ cảm thấy linh khí nơi đây nồng nặc khác thường, từng đợt từng đợt linh khí không ngừng đập vào da thịt, làm cho người ta tâm thần thanh thản, không khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ.
Trong mơ hồ, Vương Lâm cảm giác được phía dưới có ẩn một trận pháp đặc thù, khiến cho phiến khu vực này không ngừng hội tụ càng nhiều linh khí, làm tu luyện hiệu suất của Vương Lâm cũng là gia tăng thêm năm trăm điểm.
"Chờ một lúc nữa, để ta nhìn xem ngươi sẽ ứng xử như thế nào!" Liễu Như Yên vẫn đứng lặng ngoài cửa, âm thầm cười lạnh.
Gian phòng này trước nay đều là dùng để đón đợi những đại nhân vật, mà lần này đối phương chỉ có tu vi Ngưng Khí cảnh Trung kỳ, tương tự với cảnh giới của nàng, đến lúc đó, nếu ở trước mắt quản sự không lấy ra nổi những bảo vật có giá trị cao, nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Dù sao cũng là đối phương tự mình nói muốn bán đồ vật không tầm thường, nàng chỉ là làm tốt công việc thuộc về mình, dù sự tình như thế nào cũng sẽ không trách đến nàng.
Không mất bao nhiêu thời gian, một vị lão già tóc hoa râm đi vào gian phòng, mắt thấy đối phương còn rất nhỏ tuổi, không khỏi có chút ngẩn người, sau đó cười sang sảng đạo: "Tiểu huynh đệ, tại hạ tên là Mộ Dung Nguyên, ngươi đến tột cùng muốn bán cái gì, lại là thần thần bí bí như vậy, không muốn cho những nhân sự kia xem qua?"
"Lão nhân gia, ta muốn bán những vật này, có thể đáng bao nhiêu linh thạch!" Vương Lâm đem Túi Trữ vật đưa cho lão giả, cũng không sợ đối phương cứng rắn cướp đoạt.
Vương Lâm không cách nào thấy rõ thực lực chân chính của lão già, như vậy chứng tỏ người này chí ít cũng là Luyện Hồn Cảnh cường giả, thực lực không hề tầm thường, nhưng lão già cũng không đến mức vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà bỏ qua danh dự của phòng đấu giá.
"Thi thể của mười ba con Ngưng Khí cảnh dã thú, bảo tồn hoàn hảo." Sắc mặt của Mộ Dung Nguyên lộ ra một chút khó tin, nhìn về phía hài tử.
"Hắn dùng thi thể của những Ngưng Khí cảnh dã thú này để đổi lấy linh thạch, quả thật làm cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn."
"Nhưng nếu chỉ là như vậy, cần gióng trống khua chiêng để cho ta tự mình đến đây sao?"
"Có lẽ hài tử này, sợ bị người khác lừa đi....."
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nguyên cũng không làm khó dễ, lên tiếng báo giá: "Theo giá thị trường, giá trị của những vật này tính sơ sơ khoảng một ngàn năm trăm viên Hạ phẩm linh thạch."
"Tốt, ta bán!" Cảm thấy giá cả phù hợp với mong muốn, Vương Lâm thản nhiên tiếp nhận.
"Nếu đã như vậy, tiểu hữu hãy cất kỹ những linh thạch này, ta còn có việc, xin phép đi trước một bước!" Mộ Dung Nguyên lấy đi những thi thể dã thú này, đồng thời bỏ vào Túi Trữ vật một ngàn năm trăm viên linh thạch, sau đó đem Túi Trữ vật trả lại cho Vương Lâm.
"Khoan hãy đi!"
Sau khi đã cất kỹ những viên linh thạch mà Mộ Dung Nguyên vừa đưa cho, Vương Lâm lại lấy ra một cái Túi Trữ vật khác: "Ở đây còn có một số đồ vật!"
"A?"
Mộ Dung Nguyên có chút kinh ngạc, lại lần nữa mở ra Túi Trữ vật xem xét.
"Bá!"
Lập tức, trong mắt của hắn hiện lên một vòng tinh quang: "Ba đầu Trúc Nguyên Cảnh yêu thú, mà còn bao hàm ba viên yêu đan!"
"Ngài nói giá đi!" Vương Lâm đạo.
"Ân....."
Không có lập tức cho ra giá cả, Mộ Dung Nguyên trầm ngâm một lát, nói rõ sự thật: "Cái Huyết Lang cùng Huyết Sư yêu thú kia, tình huống có chút cổ quái, yêu đan cùng huyết nhục chất lượng hơi kém một chút, vì thế giá cả chắc hẳn phải thấp hơn so với giá thị trường, còn cái Kim Nha Sư Thú yêu đan ngược lại là không có vấn đề gì, ta có thể cho ngươi giá cuối là..... 6,200 khối Hạ phẩm linh thạch!"
"6,200 khối linh thạch!" Vương Lâm giữ im lặng.
Bán những thứ này cộng thêm diệt sát những tu sĩ của Tử Vân Tông đoạt được linh thạch, Vương Lâm đã có hơn vạn linh thạch!
Đáng tiếc, cái giá mà Mộ Dung Nguyên đưa ra còn kém xa so với Vương Lâm mong muốn!
Vương Lâm không có lập tức đồng ý giao dịch mà là yên lặng mở ra hệ thống bảng ——
“Tu luyện điểm: 2131590 điểm
Tu luyện hiệu suất: 4590 Điểm / Ngày (2000 Điểm / Ngày)
Trước mắt cảnh giới: Trúc Nguyên Cảnh sơ kỳ
Khoảng cách tiếp theo trọng cảnh giới cần thiết: 5000000 Điểm
Sở học công pháp: Thái Nhất quyết ( Đệ nhất trọng )
Sở học thủ đoạn: Hỏa Trảo Kỳ Lân ( Nhị giai pháp thuật ), Thiên Hành Ngự Kiếm Thuật ( Nhị giai pháp thuật ), Vô cực Liễm Khí Thuật ( Sơ cấp )
Có được bảo vật: Tử Vân Khốn Yêu châu ( Hạ phẩm pháp khí ), Huyền Hỏa kiếm ( Cực phẩm Linh khí ), Huyền Hỏa thuẫn ( Thượng phẩm Linh khí ), Đạo Đức gạch ( Thượng phẩm Linh khí ) và còn một số Hạ phẩm Linh khí khác”
Chém giết Trúc Nguyên Cảnh yêu thú và hơn mười vị tu sĩ đã đạt tới Ngưng Khí cảnh kia, Vương Lâm đã thu hoạch được hai trăm vạn tu luyện điểm, nhưng vẫn như cũ không đủ để tấn thăng Trúc Nguyên Cảnh Trung kỳ.
Cho dù có thôn phệ hết hơn vạn khối linh thạch này, thì tu luyện điểm mà Vương Lâm tích lũy được cũng chỉ mới hơn hai trăm vạn, tính toán đâu ra đấy, chỉ là miễn cưỡng đột phá tới Trúc Nguyên Cảnh Trung kỳ mà thôi.
"6,200 khối linh thạch đã coi là số lượng không nhỏ, đạo hữu cảm thấy thế nào?" Cách xưng hô của Mộ Dung Nguyêndần dần thay đổi, từ "Tiểu hữu" tăng lên tới "Đạo hữu", nói rõ bây giờ hắn rất coi trọng Vương Lâm.
"Thiếu một chút!"
Hít vào một hơi thật sâu, Vương Lâm trầm giọng nói: "Ta muốn hai vạn viên Hạ phẩm linh thạch!"
Đăng bởi | thanhhoang_k5 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 16 |