Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Riêng phần mình thu lưới

Phiên bản Dịch · 2250 chữ

"Đinh! Đinh! Đinh!......"

Vương Lâm không lo nghĩ gì, cầm trong tay cuốc sắt cố gắng đào lấy những linh thạch ở xung quanh.

Tử Vân Khốn Yêu trận không chỉ có tác dụng vây khốn người khác, mà nó còn có thể dùng để bảo vệ chính mình, đây chính là điều mang đến cho Vương Lâm tự tin như vậy.

Ngày xưa, nếu như Trần Thư Văn không dùng Tử Vân Khốn Yêu trận để phong tỏa một khoảng không rộng lớn để cho Vương Lâm không cách nào rời đi nơi đó, mà dùng nó để bảo hộ bản thân, thì Vương Lâm đã không dễ dàng đánh giết hắn như vậy.

Cùng thời khắc đó, ở phía ngoài thông đạo phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.

"Cái thông đạo này rõ ràng là có cấm chế chống đỡ, thế mà tự nhiên lại sụp đổ!"

"Ma Thánh Kiệt, chúng ta giúp ngươi khai thác linh thạch, ngươi ngược lại dùng thủ đoạn giết người đoạt bảo với chúng ta, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng!" Những tu sĩ kia đang bị kẹt trong thông đạo không ngừng mở miệng chửi bới Ma Thánh Kiệt.

"Một đám ngu xuẩn, rõ ràng chính các ngươi tự nguyện tới đây làm việc, không thể trách ta được!"

"Những linh thạch mà các ngươi khai thác được, một viên cũng đừng nghĩ mang ra khỏi nơi này!"

Rất nhanh, những tu sĩ đã bị mắc bẫy của Ma Thánh Kiệt, hoặc đè chết ở bên trong linh mạnh, hoặc sau khi chạy thoát khỏi linh mạch bị vây giết, tất cả đều không ngoại lệ, chết oan chết uổng ở nơi đây.

Nhìn qua mấy người ngã trên vũng máu, Ma Thánh Kiệt chậm chậm bước đến lấy đi Túi Trữ vật của bọn hắn, thâm trầm cười nói: "Quả nhiên, chỉ cần là nơi đông đúc thì sẽ không thiếu khuyết mấy cái đồ đần!"

Nói cho cùng, Tu Chân giới chính là ngươi lừa ta gạt, nhưng nếu muốn trở thành tu sĩ, xưa nay không cần thông minh quá mức, mà chỉ cần có tư chất dị thường là được.

Câu nói này có nghĩa là có một đám người thành thật tu luyện cũng có thể đạt được thành tựu. Nhưng nếu đầu óc của bọn hắn không được thông minh, thì chỉ có thể mặc cho người khác sai khiến mình mà thôi.

"Chủ yếu vẫn là đại ca anh minh thần võ!" Tiểu đệ bên cạnh Ma Thánh Kiệt lên tiếng nịnh nọt.

"Các ngươi nhanh chóng đem những cái thi thể bên trong linh mạch dọn dẹp sạch sẽ đi." Ma Thánh Kiệt hăng hái, "Thu hoạch của ngày hôm nay cũng không tệ lắm. Quyết định như vậy đi, ta mang các huynh đệ đi uống rượu nghe hát, sau đó đến Nghênh Xuân Các chơi đùa, các ngươi thấy thế nào!"

"Đại ca vạn tuế!" Một đám tiểu đệ kích động vạn phần.

Nhưng mà, khi bọn hắn đang ở ngoài kia ca hát nhảy múa, hưởng thụ sắc dục. Thì ở chỗ sâu nhất trong linh mạch ẩn giấu đi một con ong nhỏ đang chăm chỉ đào linh thạch.

Chỉ mất bảy, tám canh giờ, Vương Lâm đã khai thác được trọn vẹn hơn ngàn viên linh thạch, đồng thời cũng rất thận trọng, cam đoan những người đến sau sẽ không phát hiện được bất kỳ động tĩnh gì.

Cho dù Vương Lâm làm việc liên tục trong tám canh giờ, nhưng tinh thần của hắn vẫn rất hăng hái, cảm giác như hắn có thể làm công việc này cả đời cũng không chán.

"Chỉ mong cái thứ phẩm linh mạch này chứa đựng số lượng linh thạch đủ lớn!" Vương Lâm âm thầm chờ mong, giờ phút này hắn căn bản không dám dừng lại.

Thời gian chỉ còn hai mươi ngày, nếu như hắn muốn có được thực lực có thể đối đầu với cao thủ Luyện Hồn cảnh, nếu như không tận dụng tốt những thời gian còn lại, tuyệt đối không thể thành công.

Về phần những cái tu sĩ gặp nạn ở ngoài kia, giờ phút này hắn cũng không quản được.

Vậy tại sao Vương Lâm không giúp bọn hắn.

Thứ nhất, đây chính là lựa chọn của bọn hắn, trong lòng mỗi người đều mang tư dục, vả lại cũng không có ai bức ép bọn hắn. Thứ hai, cho dù bây giờ Vương Lâm đến Thiên Toàn Sơn để vạch trần thủ đoạn của Ma Thánh Kiệt, nhưng hắn cũng không có bằng chứng, vì thế rất dễ để cho bọn hắn nghĩ rằng Vương Lâm đang ngăn cản tài lộ của bọn hắn.

Cho nên, việc làm này chỉ là phí công vô ích mà thôi.

Ngày hôm sau, nắng sớm đã chiếu rọi trên khắp đại địa. Bọn người Ma Thánh Kiệt mới chậm rãi trở về, phảng phất như hôm qua bọn hắn đã từng đánh trận vậy, từng người đều giống như bị hút khô, tinh thần rất là uể oải.

Khi mà bọn hắn muốn tiếp tục lặp lại thủ đoạn này để dụ những cái tu sĩ tham lam kia, ở bên trong linh mạch Vương Lâm vẫn như cũ chăm chỉ làm việc, đã là đào được hơn ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch và một số linh thạch có phẩm cấp thấp hơn Hạ phẩm, nhưng bọn chúng cũng có thể cung cấp một trăm tu luyện điểm cho Vương Lâm.

"Đinh!"

“Hệ thống nhắc nhở: Ngài thành công thôn phệ 956 viên linh thạch phẩm cấp thấp, thu được 95600 điểm tu luyện!”

"Đinh!"

“Hệ thống nhắc nhở: Ngài thành công thôn phệ 3665 viên hạ phẩm linh thạch, thu được 733000 điểm tu luyện!”

Sau khi Vương Lâm đem tất cả linh thạch toàn bộ hấp thu, tu luyện điểm tích lũy đã bạo tăng hơn tám mươi vạn.

Chỉ là, với số tu luyện điểm này còn xa xa không đủ để Vương Lâm đột phá tới Trúc Nguyên cảnh Hậu kỳ.

"Tiếp tục, tiếp tục làm thôi!"

Vương Lâm vẫn như trước không có để ý chuyện bên ngoài, một mực chăm chú đem Thứ phẩm linh mạch khai thác sạch sẽ, trong lúc đó cũng may có Tử Vân Khốn Yêu trận có được khả năng chống cự bền bỉ, mỗi lần đám người kia có ý đồ làm sụp địa đạo, đều có thể vững vàng ngăn trở, để cho thân thể Vương Lâm không nhận bất kỳ ảnh hưởng nào.

Mọi việc vẫn như mọi ngày, nháy mắt một cái đã là ba ngày sau......

"Các huynh đệ, gần đây thu hoạch cũng không ít, chúng ta cùng đi đến Nghênh Xuân Các thôi!" Ma Thánh Kiệt tràn đầy phấn khởi.

Tại lúc Vương Lâm làm việc ở bên trong linh mạch, ở bên ngoài hắn cũng thành công dựa vào thủ đoạn của mình mà thu được rất nhiều chỗ tốt, dù chỉ vẻn vẹn có hai, ba vị đến đây chịu chết, cũng có thể để cho hắn góp gió thành bão.

Âm thanh của Ma Thánh Kiệt vừa truyền ra, hiển nhiên lại nghênh đón những tiếng hoan hô của các tiểu đệ.

Ở bên này, Vương Lâm tâm không gợn sóng, thân thể không biết mệt mỏi, coi bộ hắn rất yêu công việc này.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đảo mắt một cái vậy mà đã là ngày thứ sáu Vương Lâm ở bên trong Thứ phẩm linh mạch này.

Tại lúc này ở bên ngoài Ma Thánh Kiệt lại lần nữa thu lưới, xử lý sự tình vẫn như thường ngày, thậm chí càng thêm thuần thục.

Trên thực tế, loại hành vi xấu xa này cũng không phải kế lâu dài, Ma Thánh Kiệt đã quyết định làm thêm hai lần nữa, sau đó liền trở lại công việc khai thác linh thạch bình thường, từ đây lại vào chính đạo. Mà những chuyện phát sinh gần đây, triệt để hóa thành lịch sử, ai cũng sẽ không biết được.

Từ đây, tu sĩ chính đạo lại nhiều thêm một vị Ma Thánh Kiệt.

"Đinh!" Một cuốc của Vương Lâm rơi xuống, viên linh thạch phẩm cấp thấp cũng theo đó mà rơi xuống.

"Cuối cùng cũng khai thác xong!" Nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, Vương Lâm quay đầu nhìn về phía sau, những cái nham thạch trước kia khảm lấy những viên linh thạch màu xanh biếc, bây giờ thì là rỗng tuếch, toàn bộ bọn chúng đã hóa thành tu luyện điểm.

Nghĩ đến hẳn là chỉ còn lại phía ngoài thông đạo là chưa khai thác.

Cuối cùng, cái Thứ phẩm linh mạch này có thể cung cấp linh thạch là mười phần có hạn.

"Ma Thánh Kiệt, ngươi không phải người!"

"Cứu mạng, có ai không cứu ta với!"

"Ta cũng không dám lòng tham trộm đi những linh thạch kia, mà ngươi ngược lại lấy gian nhân đạo!"

Bên ngoài truyền đến vô số tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn với những tiếng chửi bới không ngừng của những tu sĩ đã trúng kế lâm vào vòng vây của cường giả Trúc Nguyên cảnh, không chỗ trốn chạy này.

"Bây giờ các ngươi tiến hành thu lưới sao?" Vương Lâm trong mắt lóe lên một chút nguy hiểm, từ trong Túi Trữ vật lấy ra Huyền Hỏa kiếm.

"Bồng ——" Liệt diễm bốc cháy hừng hực.

Hỏa quang của Huyền Hỏa kiếm chiếu sáng toàn bộ hắc ám địa đạo.

"Nếu là như vậy...... Ta cũng muốn thu lưới!"

Cùng lúc này, bên ngoài Thiên Toàn Sơn sắc trời u ám, mưa phùn mịt mờ.

Thời tiết như vậy tương đương khó chịu, khiến cho người ta cảm thấy rất là ngột ngạt.

"Gọi tiếp đi, gọi thỏa thích đi, dù sao cũng sẽ không có người nào tới cứu các ngươi!" Đám người Ma Thánh Kiệt đối với đám tu sĩ đã tới đây ra tay cực kỳ gọn gàng, mỗi một chiêu đều là trí mạng.

Thu hoạch của ngày hôm nay so với những ngày trước, có thể nói là bội thu!

Chỉ trong nháy mắt, máu chảy ồ ạt, cùng với nước mưa hòa vào làm một, cảnh tượng kinh dị đến doạ người.

"Lão đại, hôm nay có đi Nghênh Xuân Các hay không?" Tiểu đệ bên cạnh Ma Thánh Kiệt cười hỏi.

"Tiểu tử ngươi thật đúng là ngựa quen đường cũ!"

Ma Thánh Kiệt nhịn không được cười ha hả, một bên ra tay chém giết, một bên trò chuyện: "Tốt, giải quyết xong chuyện này, chúng ta...... "

"Cẩn thận!!" Bỗng nhiên, sắc mặt của Ma Thánh Kiệt đại biến, cao giọng cảnh cáo đám người.

"Bành!!"

Cửa sơn động tưởng chừng đã sụp đổ, giờ phút này lại bỗng nhiên vỡ vụn ra, làm cho đá vụn văng ra khắp nơi.

Ở trong đó, mờ mờ có thể thấy được một vị hài đồng cầm kiếm đang chầm chậm đi ra, bạch y trên người bay phất phới.

Ngay tại lúc, vị tiểu đệ kia đang ngẩn người, lập tức phía sau truyền đến cảm giác đau nhức, lợi kiếm được bao quanh bởi liệt hỏa từ phía sau đâm tới, xuyên thấu lồng ngực của hắn, trực tiếp đoạt đi tất cả sinh cơ.

"Xoẹt......"

Sau khi thu hồi Huyền Hỏa kiếm, thân hình của Vương Lâm dừng ở trước người hắn, thản nhiên nói: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đi đến đó lần nữa."

"Đinh!"

“Hệ thống nhắc nhở: Ngài thành công đánh giết Hoàng Vũ ( Ngưng Khí Cảnh Đỉnh phong ) thu được 30000 điểm tu luyện!”

Giờ phút này Vương Lâm thành công đánh giết tu sĩ có tu vi Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong, hắn thu được tu luyện điểm liền chỉ có tám vạn điểm, hiển nhiên là bởi vì thực lực bản thân đã đột phá tới Trúc Nguyên cảnh, lại đi đánh giết người có cảnh giới yếu kém mình, ban thưởng tất nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều.

"Ngươi là ai?" Ma Thánh Kiệt như lâm đại địch, hắn cảm nhận được mãnh liệt uy hiếp trên người đối phương tản mát ra.

"Nếu như đã định sẵn là người chết, vậy thì không cần thiết phải biết." Ánh mắt của Vương Lâm nhìn về phía xa xa, ở nơi đó có sương mù tím mờ mịt đã dần dần bao phủ một phương, hình thành nên một kết giới vô cùng kiên cố.

Tử Vân Khốn Yêu Trận đã được triển khai, hắn có thể bảo đảm những người có mặt ở đây, không một ai có thể rời đi.

Bởi vì cái gọi là nhổ cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi cỏ xanh lại mọc lên, vì vậy nếu đã quyết định ra tay thì diệt khẩu chính là thao tác cơ bản nhất.

"Tiểu súc sinh, ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc!" Ma Thánh Kiệt giận quá hóa cười, cùng những tu sĩ dưới tay liếc nhau, tất cả lao thẳng đến vị trí của Vương Lâm.

Chỉ là một cái tu sĩ Trúc Nguyên cảnh Trung kỳ nhỏ nhoi, chỉ có tư cách bị bọn hắn giết, làm sao còn to miệng kêu gào như thế!

Bạn đang đọc Vừa ra từ bụng mẹ, đính hôn chuyển thế nữ đế của Hắc bạch tương gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhoang_k5
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.