Đi ra Đại Sơn
"Cầu tiên vấn đạo sao!"
Vương Lâm chăm chú nhìn nữ đồng bên cạnh, trong tâm có chút hoảng.
Đây là một cái thế giới tôn sùng võ đạo, chứa đầy huyền diệu, tu tiên giả nhiều không kể siết, hắn làm sao lại không nghĩ tới việc này.
"Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta còn có đường lui sao?" Vương Lâm cười hỏi.
Lãnh Hi Nguyệt trừng mắt nhìn qua: "Nghĩ đến là không có......"
Không nói đến ngươi, thân mang kinh thiên động địa bí mật, lại còn đánh giết tên mặt thẹo kia. Hành động này của ngươi, cũng đã đắc tội tồn tại sau lưng hắn, nếu không cố gắng tu luyện không khác gì đang ngồi chờ chết.
Nguy cơ như đêm qua, trong tương lai hoàn toàn có thể tái diễn!
"Chúng ta trở về đi!" Vương Lâm nghiêm mặt nói, "Vô luận như thế nào, thôn trang này không được xảy ra bất kỳ chuyện gì!"
"Tốt nhất nên như thế!"
Ánh nắng lên cao.
Thế giới ngoài kia đầy rẫy phong hiểm, nhưng không ngăn nỗi ý chí của hai người trong xóm nhỏ này.
Trở về trong thôn, nhìn thấy mọi người đang cấp tốc thu dọn hành lý.
Mọi người đều biết, thôn nhỏ này đã đắc tội kẻ không nên đắc tội, ai ai cũng muốn mau chóng rời đi nơi này.
Trên vai của Vương Đại Sơn khiêng một túi lớn đồ vật đã được sắp gọn, tiến đến trước mặt Vương Lâm, vội vã nói: "Lâm nhi, thực lực của ngươi cao cường, giúp cha cầm một chút hành lý!"
"Thúc thúc, ta cảm thấy lúc này không nên rời đi." Lãnh Hi Nguyệt trước tiên mở miệng, nói ra.
Vương Đại Sơn lộ vẻ kinh ngạc, suýt nữa cho là mình nghe lầm: "Con dâu, con nói vậy là có ý gì?"
"Ta......"
Nghe được xưng hô, Lãnh Hi Nguyệt tâm tình phức tạp, suy nghĩ đều bị rối loạn, không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Khụ khụ!"
Vương Lâm nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tiếp lời Hi Nguyệt:
"Theo như hài tử nghĩ, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, đối phương không có khả năng chỉ phái ra một người đi tìm kiếm người dẫn đến Băng Hoàng dị tượng. Tất nhiên là triển khai thiên la địa võng, tìm kiếm trên diện tích lớn, lúc này nếu như chúng ta rời đi, ngược lại sẽ lộ ra dị thường, tuyệt đối sẽ để lại dấu vết."
Ánh mắt của Vương Lâm nhìn về phía xung quanh phòng ở.
Những vết tích sinh hoạt trong thôn này, với thực lực của bọn hắn, rất khó xóa sạch dấu vết.
"Ý của con là......" Vương Đại Sơn như có điều suy nghĩ.
Vương Lâm thẳng thắn: "Xem như chưa từng xảy ra việc này, mọi người sinh hoạt như thường ngày có lẽ là một phương án tốt!"
"Không sai!"
Lãnh Hi Nguyệt thật sâu nhìn bên cạnh Vương gia tiểu ca: "Người sau lưng tên kia không có khả năng giết sạch từng cái từng cái thôn, vì việc này sẽ mang đến cho hắn phiền toái cực lớn."
"Thì ra là thế, không hổ là nhi tử của ta, thông minh hơn người." Vương Đại Sơn nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý, liền lập tức dừng lại hành động của thôn dân.
Một màn khuyên can về sau, thôn dân mới trở lại sinh hoạt như lúc ban đầu.
Thuyết phục được phụ thân, Vương Lâm lại tìm gặp Lãnh Hi Nguyệt, truy vấn: "Có hay không có một cái biện pháp dự phòng?"
Cái lý do kia, đơn thuần chỉ là suy đoán của hai người.
Mặc dù có đạo lý, nhưng Vương phụ thân chưa hẳn quản được tất cả thôn dân, chưa hẳn không có người sợ chết hoặc vì lợi ích của bản thân mà truyền ra thông tin, trở thành kẻ dẫn đường cho giặc vào trong thôn.
"Ta có thể bày ra đặc thù mê trận, không phải người có thực lực cao cường, không cách nào xem thấu trận này." Lãnh Hi Nguyệt giải thích nói.
"Đại giới là... người ở bên trong cũng không thể ra ngoài."
Vương Lâm ngầm hiểu: "Như thế cũng tốt."
"Trước khi chúng ta có đầy đủ thực lực chống lại kẻ thù, ta thật không hi vọng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Trên khuôn mặt xinh xắn của Lãnh Hi Nguyệt tràn đầy cảm giác áy náy.
"Ta hiểu ý ngươi."
Vương Lâm đưa tay xoa đầu nàng, cười nói: "Ngực của ta không mềm không như ngươi nghĩ a!"
"Ngươi!"
Chưa thể tránh thoát "ma trảo" của Tiên Thiên cường giả, Lãnh Hi Nguyệt vội vàng lui về phía sau, khuôn mặt nàng ưng đỏ, nổi giận đan xen: "Ta không thích bị ngươi xoa đầu đâu nha!"
"Tại sao?" Vương Lâm vội hỏi.
"Vì thế chứng tỏ ta so ngươi yếu hơn!" Hi Nguyệt lập tức trả lời.
Nghe vậy, Vương Lâm suy nghĩ một lát, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ngươi!"
Lãnh Hi Nguyệt trừng to mắt, nắm chặt bàn tay trắng như phấn của mình.
Cứng rắn!
Đủ cứng rắn a!
Nàng cảm thấy mình ẩn tàng đã là rất sâu rồi, không nghĩ tới Tiểu vương sát vách so với nàng ẩn tàng lại càng sâu hơn, nếu không phải tên mặt thẹo xuất hiện, để cho Vương Lâm bại lộ thực lực, không chừng mọi người đều bị hắn lừa đi.
"Ngươi cứ chờ đấy, sau này ta nhất định sẽ so với ngươi mạnh hơn!" Lãnh Hi Nguyệt nghiêm mặt nhắc nhở, "Trước đó do không có tài nguyên tu luyện, về sau đi trên con đường cầu tiên vấn đạo, gia nhập tông môn, sẽ có thêm vô số tài nguyên phụ trợ, lại thêm...... bản thân ta có rất nhiều bí mật, tất nhiên sẽ đối với ngươi kéo ra chênh lệch!"
Thực lực của nàng ngày hôm nay.
Nhất thời yếu hơn Vương Lâm mà thôi!
"Vương gia tiểu ca may mắn có được cơ duyên, ta cũng có nha!"
"Vậy thì không loại trừ khả năng, ngươi bị ta kéo ra chênh lệch đi?" Vương Lâm có chút hăng hái hỏi lại.
Lãnh Hi Nguyệt lắc đầu liên tục: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"
"Ngươi nói ta nghe, làm thế nào lại không có khả năng!" Vương Lâm cũng không thua kém.
"Vậy liền đánh cược đi!" Lãnh Hi Nguyệt nghiến chặt răng nhỏ, nàng không tin là mình sẽ thua, "Ngươi như so với ta mạnh hơn, ta lấy ngươi vi tôn, nếu như ta so với ngươi còn mạnh hơn, ta là tối cao!"
"Tốt, một lời đã định!"
Vương Lâm cả người tràn đầy chiến ý: "Nói ngắn gọn, ai mạnh hơn, người đó ở phía trên!"
Khuôn mặt trắng hồng của Lãnh Hi Nguyệt nổi lên một vòng cổ quái.
Nàng vừa mới nói, tựa như có ý này, lại hình như không phải ý này.
Hai ngày trôi qua, trong thôn không có phát sinh sự tình gì, thôn dân từ lo lắng sợ hãi trước kia dần tỉnh táo lại. Cũng trong thời gian này, Vương Lâm cùng Lãnh Hi Nguyệt đem hết thảy công việc bố trí thỏa đáng.
Lúc này, tại cổng thôn.
"Lâm nhi, nha đầu Lãnh gia, các ngươi thật muốn đi xông xáo thế giới ngoài kia sao?" Vương Đại Sơn vạn phần lo lắng, âm thanh trầm đục truyền ra.
Nói cho cùng, đây vẫn chỉ là hai cái hài tử vừa trong tám tuổi! Để bọn hắn một mình ở bên ngoài, luôn có cảm giác không thể yên tâm được.
"Vâng!" Lãnh Hi Nguyệt cùng Vương Lâm liếc nhau, cùng nhau gật đầu.
Lãnh phụ thân đến gần, nói: "Nếu không, ta và các ngươi cùng đi, các ngươi thấy như thế nào?"
"Cha, ta không thích mang theo bên người vướng víu!" Lãnh Hi Nguyệt nói ra lời cự tuyệt.
"Vướng víu sao?" Lãnh phụ thân sờ mũi một cái, cảm khái nói: "Hài tử lớn lên, cánh cứng cũng cáp rồi!"
Một phen hỏi han ân cần về sau, hai cái hài đồng bắt đầu khởi hành.
Đưa mắt nhìn bọn hắn cõng túi hành lý rời đi, cái bóng dần dần kéo dài, thôn dân nhìn xem bọn hắn dần dần trưởng thành, tâm tình có chút phức tạp.
Ai cũng không nghĩ tới, hai cái này tiểu oa nhi lại là người mạnh nhất trong thôn.
"Haizz!"
Nhìn thấy bóng lưng của bọn hắn dần dần biến mất, Lãnh phụ thân hốc mắt ướt át, thở dài.
Nghĩ tới nhi tử tương lai sẽ thành tài, sao hắn lại chưa từng nghĩ qua con của hắn sẽ dần dần rời xa hắn, chỉ là hắn không ngờ là thời khắc ấy lại đến nhanh như vậy.
"Huynh đệ, ngươi cũng đừng quá đau lòng, bọn hắn đều là nhân trung long phượng, đi ra ngoài kia mới là lựa chọn tốt nhất!" Vương Đại Sơn vỗ vỗ vai hắn, an ủi.
Lãnh phụ thân thu lại xúc động nhất thời, lấy lại tinh thần: "Ngươi nói cũng đúng!"
"Nói không chừng, bọn hắn sau này sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ a!" Vương Đại Sơn hí hửng nói.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, con của mình mới có tám tuổi đã đạt tới Tiên Thiên cảnh.
Đây quả thực giống như một giấc mơ.
"Ha ha ha......"
Lãnh phụ thân nhớ lại lúc bọn hắn mới sinh ra xuất hiện thiên địa dị tượng, tâm tình buông lỏng xuống, sảng khoái cười to.
"Sẽ được thôi!"
Vương Mẫu lộ ra ý cười, nói: "Các ngươi thử nghĩ mà xem, nói không chừng khi bọn hắn trở về, chúng ta lại được ẵm cháu!"
"Tốt tốt tốt!"
Nghe được câu này, Vương Đại Sơn vui mừng nhướng mày, còn bên kia Lãnh phụ thân thì là biểu lộ cứng đờ.
"Chết rồi! Ta đột nhiên nhớ ra!"
Sính lễ hỏi cưới Hi Nguyệt, mười viên linh thạch kia, do tối hôm đó tình thế cấp bách, ta đã mang trả lại cho ranh con Vương gia kia mất rồi.
"Huynh đệ, ngươi tại sao không nói chuyện?" Vương Đại Sơn nghi hoặc hỏi.
"Ân......"
Lãnh phụ thân trầm ngâm một hồi: "Ta... không còn gì để nói."
Rời xa cố hương, lộ trình của hai người đều hướng phía tây mà đi.
Căn cứ vào Vương Lâm có được tin tức, mảnh thế giới này chia làm năm vực, theo thứ tự là: Đông Hoang, Tây Mạc, Trung Châu, Bắc Nguyên và Nam Lĩnh. Cụ thể diện tích không thể dự đoán, thống kê sơ lược nhân khẩu trọn vẹn nhiều hơn mấy chục tỷ người.
Thôn trang của bọn hắn thuộc vào Đông Hoang biên thùy, càng hướng phía tây, liền càng phồn hoa.
Hai ngày sau, bọn hắn đến một tiểu trấn.
Tại nhiều lần nghe ngóng thông tin, bọn hắn quyết định cùng một đội ngũ giao thương rời đi nơi này.
"Dẫn theo hai cái mảnh mai tiểu hài đi Thiên Kiếm thành sao?"
Bên trong đội ngũ giao thương, rất nhanh liền có người sinh ra bất mãn: "Đây không phải mang đến cho mình càng nhiều phiền phức sao?"
"Hừ!"
Người dẫn đội thân mặc cẩm y, mười phần phúc hậu, nghe được thuộc hạ chỉ trích, hừ lạnh nói: "Hai cái tiểu hài này tướng mạo vô cùng tốt, các ngươi nhìn không ra sao?"
Nghe vậy, đám người quay đầu nhìn lại, quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy hai đứa bé đều là mi thanh mục tú, hình tượng tuấn tiếu tịnh lệ. Liền bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra ý cười mang theo vài phần ác ý.
Hai cái hài tử chưa từng trải sự đời, căn bản không hiểu rõ thế giới ngoài kia dơ bẩn đến nhường nào!
Đăng bởi | thanhhoang_k5 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 57 |