Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau đêm xuân cùng nữ thần giáo sư

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Vừa tốt nghiệp đại học, Lâm Phong bị bạn gái bỏ theo một cậu ấm.

"Em muốn Gucci, LV, CHANEL, anh mua nổi cho em không?"

"Em muốn khóc trong xe sang trăm vạn, muốn ở căn hộ lớn, muốn đi du lịch khắp thế giới, những thứ này anh làm được cho em sao?"

"Em muốn sống cuộc sống xa hoa, muốn vào giới giải trí, anh có thể đáp ứng được thứ nào?"

"Lâm Phong, hãy nhìn vào hiện thực đi! Anh nghèo, ngoài cái mặt ra thì còn lại gì!"

"Cầm bó hoa rẻ tiền này cút đi, đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta định sẵn là người dưng rồi."

Lâm Phong ném mạnh bó hoa hồng tươi thắm xuống đất.

Không chút lưu luyến quay người bỏ đi, để lại bóng lưng lạnh lùng.

Tình cảm nhiều năm kết thúc như vậy, anh không hề đau lòng.

Không phải anh không cố gắng, không đủ nỗ lực, cũng không phải hết yêu.

Chỉ là đối mặt với một người phụ nữ cuối cùng không yêu mình, còn dùng lời lẽ sỉ nhục mình.

Căn bản không đáng để đau lòng!

Trong quán bar.

Lâm Phong uống hết ly này đến ly khác, say mèm bất tỉnh nhân sự.

Ngày hôm sau.

Lâm Phong tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn với cái đầu nặng trĩu.

Cảm giác có thứ gì đó đè lên ngực khó chịu, đưa tay sờ, cứng đờ người.

Rõ ràng là một cánh tay ngọc ngà của phụ nữ, Lâm Phong lần theo cánh tay nhìn lên, con ngươi co rút lại.

Bên cạnh anh vậy mà đang nằm một người phụ nữ!!

Chỉ thấy cô chưa trang điểm, dung mạo tuyệt sắc, mái tóc đen xõa tung che phủ làn da trắng mịn.

Lâm Phong hít sâu một hơi, "Lãnh, Lãnh, giáo sư?"

Trời ạ, lại là nữ thần trong mộng của hàng vạn nam sinh trong trường ——

Lãnh Mộng Hàm!

Đây, chuyện này rốt cuộc là sao?

Giây phút này, người phụ nữ đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh giấc, trái tim Lâm Phong như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngơ ngác, nghi hoặc, tỉnh táo, kinh sợ...

Tiếp theo là tiếng hét thất thanh của người phụ nữ, cô đột ngột ngồi bật dậy.

Khuôn mặt xinh đẹp hơn Khương Giai Hàm gấp bội, nhìn Lâm Phong với vẻ kinh sợ không nói nên lời.

Chăn trượt xuống, người phụ nữ nhìn theo ánh mắt Lâm Phong xuống ngực mình, rồi lại hét lên lần nữa.

Lần này Lâm Phong coi như được mở mang tầm mắt, quả không hổ là nữ thần, vóc dáng đẹp không tả xiết.

Lãnh Mộng Hàm thẹn quá hóa giận, khuôn mặt đỏ bừng.

"Nhìn cái gì, không được nhìn! Không được nhìn!"

Lâm Phong chỉ còn cách quay mặt đi, phía sau vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo cùng tiếng càu nhàu của người phụ nữ.

Cô đâu biết, bên cạnh giường còn có một tấm gương lớn.

Vẻ luống cuống khi mặc quần áo của cô, Lâm Phong đã thu hết vào mắt.

Vẻ bĩu môi, tủi thân hối hận của cô sao mà đáng yêu, chẳng giống chút nào với vẻ cao lãnh, kiêu sa thường ngày.

Qua tấm gương thấy cô mặc xong, Lâm Phong mới quay lại.

Vô tình liếc thấy vệt đỏ tươi trên ga trải giường trắng tinh, trong lòng vừa sợ vừa run.

"Thật, thật xin lỗi, tối qua tôi say quá, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."

Cổ và ngực Lãnh Mộng Hàm đầy dấu hôn, đành phải xõa tóc che đi.

Nghe Lâm Phong nói vậy, nét mặt cô có chút bất ngờ.

"Không cần chịu trách nhiệm, tối qua tôi cũng say, chuyện này cứ coi như vậy đi!"

Dứt lời, vịn tường tập tễnh rời đi.

Lúc trả phòng, Lâm Phong phát hiện một sợi dây chuyền tinh xảo dưới gối, chắc là của cô.

Cũng không biết sau này có cơ hội trả lại cho cô hay không.

Ai ngờ, cơ hội lại đến ngay trong ngày.

Buổi chiều, Lâm Phong đến trường lấy đồ, đi ngang qua một phòng học.

Người đang giảng bài trên bục, chính là Lãnh Mộng Hàm.

Cô mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen rộng, bên ngoài là một chiếc áo khoác đen.

Tóc dài buông xõa, khuôn mặt tuyệt sắc được trang điểm nhẹ, toát lên vẻ cao quý, thanh lịch.

Đeo một cặp kính gọng vàng, đơn giản mà khiến các nam sinh mê mẩn!

Ánh mắt cô lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong, chàng trai điển trai đang thu hút mọi ánh nhìn.

Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt, rồi nhanh chóng biến mất.

Lâm Phong đứng yên ở cửa lắng nghe.

Bài giảng của Lãnh Mộng Hàm rất hay, trình độ chuyên môn rất cao.

Trên bục giảng, trong mắt Lâm Phong, cô như tỏa sáng.

Tuy nhiên, sau khi tan học, cô như có ma đuổi, vội vã cầm giáo án chạy đi.

Lâm Phong: "..."

Anh đáng sợ đến vậy sao?

Một tháng sau.

Bệnh viện số 1 thành phố Nam.

Vì thang máy bị trục trặc, Lâm Phong phải đi thang bộ.

Đi ngang qua khoa sản ở tầng ba, Lâm Phong nghe thấy một cái tên rất quen thuộc.

"Lãnh Mộng Hàm, kết quả siêu âm của cô đây."

Lâm Phong dừng bước, đổi hướng đi vào khoa sản.

Nhìn kĩ, quả nhiên là cô!

Giữa đám đông, khí chất như minh tinh của Lãnh Mộng Hàm khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Cô bị bệnh sao?

Lâm Phong nghĩ vẫn nên hỏi thăm một chút, dù sao cũng là người phụ nữ từng có quan hệ với mình.

Lãnh Mộng Hàm bước ra khỏi phòng khám, không hề phát hiện Lâm Phong đang đứng ngay bên cạnh, chỉ lo cầm tờ kết quả ngẩn người.

Lâm Phong liếc nhìn tờ kết quả, hai chữ "mang thai" vô cùng nổi bật.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, tim anh như lỡ một nhịp.

"Cô mang thai? Con của tôi sao?"

Lãnh Mộng Hàm giật mình tỉnh táo, nhìn Lâm Phong, mắt mở to.

"Sao anh lại ở đây?"

Lâm Phong hỏi lại, "Cô mang thai? Của tôi sao?"

Lãnh Mộng Hàm mấp máy môi, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

Mọi chuyện quá đột ngột, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.

Trong quán cà phê cạnh bệnh viện.

Cả hai đều ngồi với tâm trạng rối bời, Lâm Phong lấy ra sợi dây chuyền chưa trả.

"Hôm cô lên lớp tôi đã muốn trả cho cô rồi, nhưng sau đó không tìm được cơ hội."

"Tôi cứ tưởng đánh rơi ở đâu rồi, không ngờ... Cô vẫn luôn giữ bên mình sao?"

"Đứa bé là con tôi sao?"

Lãnh Mộng Hàm nghẹn lời, chủ đề chuyển quá nhanh, khiến cô hơi lúng túng.

Một lúc sau, như đã quyết định điều gì trọng đại, dưới ánh mắt chờ đợi của Lâm Phong, cô trả lời.

"Phải!"

Cơ thể căng thẳng của Lâm Phong thả lỏng, trên mặt không giấu được niềm vui.

Nhớ lại vẻ mặt của Lãnh Mộng Hàm lúc trước, Lâm Phong dè dặt hỏi.

"Cô định sinh con sao? Tôi có thể chịu trách nhiệm, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, làm hết sức mình để cho hai mẹ con cuộc sống tốt nhất."

"Từ cấp ba tôi đã đi làm thêm hè, lên đại học tôi cũng chạy vạy bán hàng, nhận đơn hàng..."

"Tất cả tiền tiết kiệm của tôi là 160 ngàn, tôi biết nuôi con sẽ tốn rất nhiều tiền, số tiền này chẳng đáng là bao, nhưng tôi sẽ cố gắng gấp đôi."

Lâm Phong nói rất nhiều, chân thành và tha thiết, sợ Lãnh Mộng Hàm sẽ từ chối.

Cuối cùng, Lãnh Mộng Hàm cho anh biết quyết định của mình.

Cô nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt dịu dàng.

"Tôi định sinh chúng ra."

Ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, mỉm cười.

"Anh còn chưa biết, tôi nghi là song thai đấy."

Lâm Phong sững sờ.

Lãnh Mộng Hàm nửa đùa nửa thật nói, "Có lẽ, anh phải cố gắng gấp đôi, gấp bội đấy."

« Kiểm tra DNA của kí chủ và em bé trùng khớp, hệ thống tân thủ ba ba được kích hoạt. »

« Đang kích hoạt... 10% 30% 50%... »

« Phát hiện người dùng quá tải, hệ thống đang nâng cấp... 10% 50%... »

« Kích hoạt thành công. »

« Khóa thành công. »

« Nâng cấp hệ thống thành công. »

« Tặng tân thủ ba ba một phần quà tân thủ, đã gửi vào tài khoản, vui lòng kiểm tra và nhận. »

Bạn đang đọc Vừa Tốt Nghiệp Đại Học, Tôi Khiến Nữ Thần Giáo Viên Nghỉ Thai Sản của Niên Niên Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 377

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.