Cung điện thần bí
“Các em đi đúng hàng và đi cẩn thận vào, đường toàn đất nhão nên rất trơn đấy!”.
“Chỉ sơ hở một tí thôi là ngã ra”.
“Phong, Tý đứng gọn vào hàng, không đùa nữa”.
Tiếng giọng lớn tới từ một người đàn ông trung niên tầm xấp xỉ năm mươi. Người đàn ông mặc bộ đồ dành cho người leo núi, bộ đồ được phối tông màu xanh lá phù hợp với thiên nhiên, đầu đội mũ vành rộng cùng màu với bộ quần áo, thân hình người đàn ông hướng về phần trước đường, đầu quay lại đằng sau, tay phải cầm một cành cây khô cứng, chống xuống đất.
Đằng sau lưng người đàn ông là một hàng người dài khoảng 40-45 người, cả nam lẫn nữ, toàn những thiếu niên 17-18 tuổi.
Người nào cũng mặc bộ đồ leo núi, người thì mặc đơn giản vài người mặc có chút sực sỡ, điểm chung khuôn mặt khó hiện lên vài phần mệt mỏi, đôi người cố gắng dựa vào nhau đi.
Họ là một đoàn học sinh, tổ chức một buổi đi chơi, buổi đi chơi của họ là leo núi, một ngày vui chơi, ai cũng trở nên thấp mệt, bắt đầu trở lại nơi tập trung.
Con đường xuống núi có vẻ cực kỳ gian lan với đoàn học sinh. Một cơn mưa đi ngang qua, làm con đường ướt thẫm, đá trở nên trơ dễ ngã, đất thì nhão đi, đi cực kỳ vất vả.
Gần cuối hàng, một chàng trai biểu cảm nhăn nhó, đang dùng hai tay lục lọi hai bên túi quần tìm kiếm cái gì.
Lục lọi một lúc, sắc mặt chàng trai tái xanh, bỗng nhớ gì đó, tiếng lên vài bước tới gần một chàng trai đằng trước, nói thầm vào tai.
“Minh, cái đồng hồ thông minh mà mình cho cậu mượn lúc nãy đâu rồi?”.
Minh nghe thấy, hơi bất động rồi vẫn đi tiếp, đầu có hơi quay về đằng sau, khuôn mặt khó hiểu, nói.
“Đồng hồ nào?”.
Chàng trai thiếu niên thấy cậu ta không nhớ gì hết, cảm xúc hoảng sợ, không giữ đủ bình tĩnh, vội vàng giải thích.
“Chiếc đồng hồ thông minh, lúc nãy cậu mượn để gọi điện thoại, khi cậu bỏ quên điện thoại ở chỗ balo đấy.”
Minh nghe được câu giải thích, con mắt híp lại, hơi đảo lên trời bắt lục lọi ký ức cố nhớ lại, không quá lâu, hắn giật mình một cái, có chút hoảng hốt, vội nói.
“Chết, mình bỏ quên chỗ cái ghế ở nơi cắm trại rồi.”
Chàng trai chủ nhân chiếc đồng hồ, nghe vậy cũng hoảng hốt theo, đôi chân run rẩy, giọng nói sợ hãi.
“Chiếc đồng hồ đó được bố mình mới mua vài hôm trước, khuyến khích mình tập trung học cho cuối cấp, nó mà mất...”.
Nói đến đây chủ nhân đồng hồ nhớ lại tính cách của bố mình lúc giận, thân thể run nhẹ một cái, nốt nước bọt xuống họng, khuôn mặt hiện lên sợ hãi.
Minh thấy cậu thiếu niên đằng trước mình hoảng hốt, run sợ, hắn biết nếu bố người thiếu niên biết mất đồng hồ, chắc sẽ đánh cậu ta bầm dập mất, hắn cảm thấy áy náy, chính hắn đã vô trách nhiệm bỏ quên chiếc đồng hồ.
“Yên tâm không mất đâu, giờ mình quay lại lấy”.
Chủ nhân đồng hồ ngơ ngẩn trước câu nói của Minh, vội nói.
“Điên à, thầy không cho quay về đâu, trời sắp tối rồi, lên quay lại điểm tập trung, nếu quay lại rồi không nhớ đường có mà lạc đấy”.
Minh nhìn cậu thiếu niên đằng trước mình đã không còn được bình tĩnh nữa, đập nhẹ vai một cái, cười nói.
“Chỗ ý gần đây mà, hơn nữa mình nhớ hết đường đi, không bắt kịp được mọi người, thì vẫn quay lại nơi tập trung đúng giờ xe khởi hành là được”.
Nói xong, cậu ta vội đứng ra hàng đi, giả vờ cúi xuống buộc dây giày, vị trí cậu ta gần cuối nên chỉ mất vài chục giây là tụt xuống cuối cùng.
Thấy người cuối cùng vượt lên một khoảng cách nhỏ, hắn đứng lên quay người lại hướng đi, chạy lên theo đường dốc núi, chỗ cắm trại vừa xong của bọn họ gần đỉnh núi.
Qua một ngày vui chơi thân thể hắn hiện tại rất mệt mỏi, khiến hắn phải điều tiết hơi thở, giúp hắn tiêu hao năng lực một cách tốt nhất.
Trong quá trình điều tiết hơi thở, tốc độ hắn rất chậm, làm hắn mất khoảng thời gian dài mới đi đến chỗ cắm trại.
...
Bên ngoài không gian vũ trụ bao la, một tia sáng màu xanh dương kéo một đường dài đang lao với tốc độ rất cao.
Xung quang tia sáng không gian méo mó, bẻ cong. Tia sáng cứ bay qua đâu, không gian ở đó lại bị bẻ cong.
Tia sáng bay không biết bao lâu, trước mặt nó xuất hiện vài hành tinh, mỗi hành tinh trong số đó có vài hành tinh màu phủ bề ngoài la lá nhau nhưng kích cỡ các hành tinh rất chênh lệch.
Hành tinh to nhất, bao phủ lớp dung nham tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Xung quanh hành tinh đều được quay quanh những hành tinh nhỏ hơn rất nhiều, đều theo một quỹ đạo nhất định, hình thành một hệ mặt trời trong vô vàn những hệ mặt trời trong dải thiên hà này.
Tia ánh sáng bay thẳng vào quỹ đạo hệ mặt trời, đâm vào một hành tinh rất nhỏ so với những hành tinh khác quay quanh mặt trời.
Nhưng hành tinh đó rất đẹp, được bảo phủ bên ngoài hai màu sắc chủ đạo là xanh lá với xanh dương, còn có màu trắng xuất hiện hai đầu.
Tia sáng đâm vào hành tinh, đâm thủng qua tầng khí quyển bao bọc hành tinh đó, tạo lên màn âm thanh vang dội cả bầu trời, cũng khiến tia sáng trở nên ảm đạm hơi, tia sáng nhỏ lại, tốc độ giảm dần.
Tia sáng lao thẳng vào đỉnh núi trong dãy núi dài. Tới gần dãy núi, trước mặt tia sáng thấy một cậu thiếu niên đang chạy xuống núi, tia quỹ đạo hướng đi ánh sáng rất trùng hợp hướng thẳng về phía cậu ta, cậu thiếu niên không nhận ra một nguy hiểm lao đến mình, cứ thế chạy xuống núi.
Tuy do va chạm bầu khí quyển, làm tia sáng chậm dần, nhưng tốc độ vẫn ngoài âm thanh và ma sát không khí, bùng nổ một làn âm thanh chói tai.
Bên trong tia sáng, chứa một vật nào đó, do tia sáng qua chói lóa, khiến vật đó trở lên mở ảo, không thể hình dung chính xác hình dáng được.
VÌU!
Tia sáng chính thức đâm thẳng vào cậu thiếu niên đó, tốc độ quá nhanh đã tạo nên một lực chứa năng lượng quá khủng khiếp, dù đâm dãy núi cũng khiến dãy núi cũng sẽ tạo nên một vụ nổ lớn không kém gì một quả bom, chứ đừng nói đó là con người.
Cậu thiếu niên đang chạy, miệng thở hồng hộc, con mắt hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đảo xung quanh dò đường, biến cố xảy ra.
Một tia sáng màu xanh từ hướng trái vào cánh tay, rồi biến mất.
...
A, đau quá!
Cơn đau điếng người, cơ thể không khác gì một nạn nhân bị ô tô tông mạnh, càng giống ai đó cầm cây búa đập mạnh vào từng bộ phận trên cơ thể làm cho toàn bộ khung xưng vỡ nứt ra.
Minh, hắn đang mơ màng, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơn đau đớn khủng khiếp là thế nào?
Rõ ràng mình đang cố chạy xuống nơi tập trung mọi người trước thời gian xe khởi hành... Xung quanh màn đêm bao phủ, con mắt hắn nhắm lại, cố gắng thế nào vẫn không mở ra được.
Minh không thể xác định mình đang ở đâu, cơn đau vừa mới bắt đầu, hắn vẫn còn tỉnh táo để nhận biết rằng hắn đang nằm trên sàn đá, chứ không phải dốc núi.
Nhưng do cơn đau, hắn không thể suy nghĩ được hiện tượng khá lạ này, chỉ biết lăn lội, miệng kêu đau đớn.
Cơn đau này quá kinh khủng, nó giày vò hắn từng giây từng phút, hắn sắp điên, nước mắt không thể kiềm chế lại, tuôn ra.
A! cơn đau dừng như đã biến mất rồi, giống như nó chưa từng xuất hiện, thân thể hắn hiện tại đang cực kì thoải mái, toàn thân thể còn lướt qua một chút mát lạnh.
Một ý nghĩa trong đâu Minh xuất hiện, hắn trở nên hoảng loạn, cơn đau tan biến, hắn có thể bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra.
Cơn đau điên cuồng tra tấn thân thể tự nhiên biến mất, còn làm cho thân thể trở lên thoải mái, một luồng khí lạnh lướt qua người, giống như... Chết!
Chết! Đúng chỉ có chết mới là đáp án đúng cho việc này, linh hồn thoát ly thân xác y hiện qua lời nói của người xưa.
Minh tuyệt vọng, sợ hãi, hắn hối hận đã không nghe cậu thiếu niên chủ nhân đồng hồ kia, nhiều điều đang chờ hắn thực hiện, bố mẹ và cô em gái đang ở nhà, chưa nói từ biệt đã phải rời đi trần thế, những ký ức hạnh phúc lần lượt lướt qua.
Bỗng dưng, ánh sáng léo lên, hắn đang nhắm mắt, ánh áng xuyên qua màn chắn, hiện lên màu đỏ của máu phản quang vào con mắt hắn.
Minh ngỡ ngàng, một đáp án xuất hiện trong đầu hắn... Chẳng lẽ mình bây giờ hiện đã xuống cái gọi là địa ngục.
Người Minh run nhẹ, cột sống lưng lạnh buốt, con mắt đang cố gắng mở lên, nhìn xem khung cảnh bên ngoài như nào.
Cố gắng của hắn có vẻ hiệu quả, con mắt dần dần mở lên, con mắt hiện tại rất yếu, tia sáng chiếu vào làm lúc đầu khiến hơi nhức mắt, do con mắt hắn hiện chưa quen được ánh sáng chiếu vào, giống như thật lâu hắn chưa ngắm nhìn ánh sáng vậy.
Khung cảnh đầu tiên khá mơ hồ, không thể hình dung ngay được trước mắt, sau đó khung cảnh trở nên rõ dàng, nhiều ánh sáng chói lóa hiện lên, đầy đủ các màu sắc rực rỡ.
Minh cả người ngơ ngẩn. Đây là địa ngục sao? Rõ dàng chính là một cung điện, một cung điện khổng lồ, nguy nga và hùng vĩ, cung điện cao ngỡ tầm hơn 50- 70m, rộng xấp xỉ 30m.
Cung điện được xây dựng bốn cột đá to lớn vững chắc chống đỡ.
Bốn cột dựng bốn phía, trên bốn cột đá được gắn nhiều viên đá hiếm đủ loại màu sắc, kèm theo vài đường văn.
Trần cung điện điêu khắc nhiều đường nét tinh giảo tạo, giữa trần treo năm cây đèn trùm, đầy hoa lệ và lung linh, bốn cây đèn bao quanh một đèn to hơn, trên năm cây đèn tỏa ra nhiều ngọn lửa chiếu sáng rực rỡ cả cung điện.
Minh hiếu kì muốn ngắm nhìn tiếp xung quanh, hắn vội cử động thân thể, chật vật nhấc người dậy.
Khi ngồi dậy vững vàng, con mắt giờ đây nhìn được tất mọi thứ xung quanh rõ dàng hơn, cả người ngơ ngác khung cảnh trước mặt.
Trong đầu hắn hiện chỉ có một chữ “Đẹp”, thật sự quá đẹp, cực kỳ lộng lẫy, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có thể nhìn thấy một cung điện đẹp như này.
Cung điện được xây dựng theo hình trụ, xung quanh được trang trí theo kiểu châu âu cổ điển, nhiều vật hắn không biết nó gọi như nào, cung điện này làm cho hắn mở mang tầm mắt.
Ánh mắt hắn va phải nhiều bức hình trang trí xung quanh, hắn giật mình, những bức vẽ kia được khắc họa nhiều sinh vật có hình dáng mà hắn chưa biết đến, nhiều sinh vật nhiều có nhiều hình dáng rất lạ, còn không đủ điều kiện được gọi là một sinh vật.
Minh đếm được tổng cộng mười bảy bức vẽ, khoan đã xung quanh tường lâu đài, có tổng cộng hai mươi bảy khung hình, chỉ có mười bảy khung hình là có bức vẽ, mười khung hình lại không có hình sinh vật nào ngoài trừ vài ký hiệu kỳ lạ, trong đó có ba bức vẽ, sinh vật trong đó hình dáng la lá con người, một bức chiếm 60-80% gần giống con người, còn hai bức kia chỉ chiếm vài đặc điểm thuộc về con người thôi.
Càng nhìn những bức vẽ này, hắn càng ngày càng có cảm giác sùng bái, chỉ là những bức vẽ, lại mang đến sự cao quý không thể xúc phạm, không thể chạm đến và không thể nhìn thẳng vì nó giống như khinh nhường những kẻ bên trong bức vẽ.
Minh hoảng hốt thu lại ánh mắt, con ngươi hiện lên sự sợ hãi, đầu óc bối rối... Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ bức ảnh khắc họa kia những sinh vật bên trong là thần sao, mà làm cho hắn kính sợ như thế?
Tâm chí hắn bắt đầu rối loạn về ý nghĩ này... Nếu là thần thật, vậy thần chẳng lẽ có thật? Không thể nào chứ, mấy tồn tại đó chỉ xuất hiện trên phim ảnh hay mấy câu truyện hoặc lời truyền mê tín từ xa xưa thôi chứ.
Nhưng mấy cái cảm giác lúc nãy là sao? Hay do mình cơn đau làm đầu óc trở nên mê man?
Đúng rồi a, cơn đau đó làm mình bị điên rồi, hahaha... Hắn cười vài tiếng chấn an tinh thần.
Lần nữa nhìn lại, vẫn cảm giác đó, hô hấp hắn dần đình trệ, thở thôi đã khó khăn, một tia lạnh lướt qua lưng hắn làm hắn lạnh buốt cả người, đôi tay run rẩy, nghĩ đến chuyện bất giác bị đưa đến đây, càng làm hắn khẳng định đáp án ban đầu hơn.
Đôi chân đứng đã không vững, ngã bịch xuống đất, sàn cung điện được làm bằng đá, ngã xuống làm hắn hơi ê mông.
Nhận thấy cơn đau từ mông, khiến hắn rời khỏi cơn mơ màng, nhận thức điều gì, cho bàn tay giờ xuống mông, cảm nhận chiếc mông vẫn rất mềm, cúi đầu nhìn thân thể, do quá mức để ý nơi đây làm hắn quên đi một sự việc.
Hắn không chết!
Đăng bởi | vanduc2002 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |