Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự mẹ con

Tiểu thuyết gốc · 2374 chữ

Đúng rồi, phòng nghiên cứu... Vương Minh bỗng nghĩ ra, lâu đài Đông. Trong số sách có ghi chép về mấy cái này không, Vương Minh lòng có tia hi vọng, vội vã bước nhanh vào đến lâu đài Đông.

Một bộ bàn ghế gỗ diễn hóa ra, từng quyển sách xuất hiện thu nhỏ lại, chất đống lên nhau.

Vương Minh ngồi vào ghế, trong lòng sốt ruột mở từng quyển sách ra, suy nghĩ hắn hiện tại lập lại một từ liên tục "Có".

Hắn muốn tìm kiếm cách giải nguyền rủa cho người bình thường.

Điều làm hắn khó chịu, mấy quyển sách không có mục lục, có nghĩa hắn phải mở từng trang giấy, mỗi quyển sách có tới tận 500-700 trang giấy, làm hắn chán nản, mệt mỏi mở từng trang, nhưng nguy hiểm trước mắt hắn cắn răng cố gắng tìm.

Quyển thứ năm, thời gian trôi đi không lâu, với Vương Minh dừng như hắn ngồi xem sách được hơn 10 giờ, mà vẫn không tìm được, bàn tay hắn lật từng trang giấy đã có dấu hiệu mỏi tay.

Quyển thứ mười một, Vương Minh không còn bình tĩnh, tỉnh táo nữa, con mắt mệt mỏi, tinh thần rất kiệt quệ, hắn đã mở ít nhất hơn 7000 trang giấy trong một thời gian dài, cơ thể đã không còn chịu đựng được, bờ mông rất ê trong khi hắn đã diễn hóa một tấm đệm lên trên vẫn không ăn thua.

Hơi thở mệt mỏi, chán ngán từng giây phút, như bị tra tấn tinh thần, đôi bàn tay mỏi mệt, sống lưng xuất hiện vài cơn nhức nhối.

Vương Minh bắt đầu cảm thấy con mắt dần nặng nề, ngáp một cái cho thấy giấu hiện buồn ngủ, con chữ trên sách đôi khi hoa mờ đi.

Hắn vẫn cố xem, nhưng cố tìm trong vô vọng, hắn đã xem được mười một quyển trong hơn một trăm quyển ở đây.

Vương Minh tuyệt vọng, ý chí đã yếu đi, tự như một ngọn lửa nhỏ cháy trong một cơn bão vậy.

Hắn là người cực ít khi nóng nảy, giờ đây cảm thấy rất khó chịu, muốn chửi rủa vài phát “kẻ nào tạo ra sách này lại không kèm mục lục vậy?”.

Nhưng hắn không thể chửi, tất cả đều tại hắn, hắn không có quyền chửi.

Cuối cùng Vương Minh đã dừng lại, hắn ngửa người dựa vào sau, ngẩn đầu lên, thở dài một cái, tiết bỏ sự khó chịu, mệt mỏi trong người ra, hắn bỏ cuộc, hắn đã rất chán ngán rồi, chỉ biết chấp nhận số phận bị nguyền rủa này thôi.

Vương Minh đứng dậy, biến mất khỏi lâu đài, rời đi khu vườn, số bàn sách vẫn như cũ lúc rời đi.

Căn phòng, chiếc ghế trống không, một hình người xuất hiện, Vương Minh trở lại phòng, lại đứng dậy, đi vào nhà tắm, dùng đôi tay lấy nước vung lên, đánh tan sự ủ rũ trên khuôn mặt, khi cảm thấy thoải mái, tinh thần hồi phục, hắn đi xuống nhà.

Giờ đã gần 13h, hắn ở trong khu vườn được hơn năm tiếng, bỏ bữa cơm trưa, nên hiện tại đã cảm thấy rất đói, đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra xem có gì lót bụng không.

Bước vào phòng bếp, hắn thấy một người phụ nữ, nhìn còn rất trẻ cũng tầm hơn ba mươi một chút.

Vương Minh thấy người đó, nụ cười xuất hiện sau cơn tuyệt vọng, giọng nói nhẹ nhàng kêu gọi người phụ nữ kia.

“Mẹ! Mẹ về rồi sao?”.

Người phụ nữ là mẹ Vương Minh, nhìn người đó nhan sắc, nếp nhăn với dáng người như một cô gái ba mươi tuổi, nhưng thực ra mẹ hắn đã ngoài bốn mươi.

Mẹ hắn cực kỳ chú tâm vào chăm sóc cho bản thân mình, khiến cho dung mạo không có lão hóa đi nhiều theo tuổi tác, làm cho mẹ hắn luôn trẻ trung và xinh đẹp.

Mẹ Vương Minh đang đứng bếp đun, đang nấu món gì đó, nghe được tiếng gọi con trai cả, cô ta quay lại, nhìn cậu thiếu niên mười tám tuổi mỉm cười đi về phía mình.

Là một mẹ tuy có thấy con trai mình mỉm cười như không có chuyện gì, nhưng giác quan người mẹ mách bảo cậu con trai đang có một chuyện gì đang giày vò làm cậu ta rất buồn rầu và đau khổ, khuôn mặt cô nhu hòa, trả lời và hỏi thăm bằng giọng êm ái, ấp áp của một người mẹ.

“Ừ, mẹ vừa về xong”.

“Mẹ nghe Lan Anh nói con chưa ăn trưa đúng không?”.

“Vừa hay mẹ chưa ăn, ngồi xuống chúng ta cùng ăn luôn”.

Vương Minh mỉm cười, nụ cười càng tươi, nhìn người mẹ gật đầu kêu một tiếng “Vâng” ngồi xuống bàn ăn.

Hắn tự nhủ vài câu "đây mới cuộc sống chứ, một cuộc sống bình thường, hạnh phúc bên gia đình, đâu phải cố gắng xông vào nguy hiểm làm gì chứ".

Hai mẹ con đang ăn cơm, mẹ Vương Minh đặt bát cơm xuống, ngẩn đầu nhìn con trai mình ăn cơm, càng nhìn cô càng cảm thấy sự u buồn bao quanh người con trai của mình, làm cô rất lo lắng, cô muốn biết chuyện gì xảy ra với con mình, cô muốn giúp đỡ, giải quyết. Giọng ấm áp, mang theo chút lo lắng hỏi.

“Có điều gì làm con buồn bã như vậy?”.

“Kể mẹ coi xem, mẹ có lẽ giúp gì cho con đấy”. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng đợi người con trai mình đáp lại.

Vương Minh đang ăn, nghe được câu hỏi người mẹ, giật mình, nhưng không biểu lộ ra ngoài, hắn không nghĩ mẹ lại nhạy cảm như vậy, hắn rất tự tin diễn xuất của mình, mà lại không thể thoát ra được con mắt của mẹ.

Hắn cảm thấy ấm áp từ lời hỏi thăm của mẹ, giống như dòng nước suốt ấm áp lướt qua thân thể hắn, một ánh sáng cố xua tan màn đêm đang bao trùm hắn.

Cảm xúc kích động mãnh liệt, vẫn bị hắn kìm lại, hắn không muốn nói về chuyện nguyền rủa cho mẹ hắn, nói mẹ hắn cũng không tin, mà tin sẽ trở nên lo lắng, hắn không muốn đem phiền phức cho gia đình.

Vương ngẩn lên nhìn mẹ hắn một cái, lại cúi xuống, nở nụ cười nhẹ, lắc đầu, giọng bình tĩnh.

“Dạ không thưa mẹ”.

Mẹ Vương Minh thấy con trai không muốn nói, thở dài không quá làm khó con, quay lại bữa cơm.

...

23H đêm, Vương Minh đứng ở trên tầng thượng, nhà hắn có hai tầng và một tầng thượng.

Hắn đứng thẳng ngắm nhìn bầu trời sao, đêm hôm nay mây vắng, một đêm tuyệt vời ngắm sao.

Cả ngày hôm nay, tâm trạng hắn luôn ủ rũ, giống một kẻ thiếu sức sống, giờ hắn chỉ có hi vọng về quý ông "Tự Do" có cách giải quyết nguyền rủa bị lây nhiễm thôi.

Vương Minh đi ra cây xích đu do bố hắn tự đóng, ngồi xuống, nhắm đôi mắt cảm nhận làn gió mát ban đêm, xua tan tâm trạng xấu, bàn chân đung đưa chiếc ghế xích đu.

“Trời đêm hôm đẹp ha”

“Thật lâu lắm mới thấy bầu trời nhiều sao như vậy”.

Một giọng êm ái nhẹ nhàng vang phá vỡ sự yên tĩnh này. Vương Minh mở đôi mắt quay đầu về hướng cánh cửa dẫn lối xuống tầng, thấy một người phụ nữ đi gần lại mình, nở nụ cười nhẹ nhàng, hỏi.

“Mẹ chưa ngủ sao?”.

Mẹ Vương Minh tiền gần hắn, ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh hắn, không có trả lời hắn bằng lời nói, mà chỉ lắc đầu một cái, ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời sao. Vương Minh thấy vậy cùng ngẩng lên ngắm sao.

Bầu trời đêm nay đúng thật đẹp, cả bầu trời trải lên thảm sao đầy lấp lánh, những ngôi sao phát sáng cực kỳ lung linh, nhiều ngôi sao gần nhau phát sáng tạo ra một dòng sông sao rực rỡ cả bầu trời.

Một lời nói tiếp tục phá vỡ sự yên tĩnh này, đến từ mẹ Vương Minh, cô ấy không có quay mặt nhìn con mình, vẫn như cũ ngắm nhìn bầu trời và nói.

“Đừng giấu mẹ nữa, hãy kể chuyện nào mà khiến con trở lên như này”.

Vương Minh cúi mặt xuống, quay sang nhìn mẹ mình, vẫn thấy người đang ngẩng ngắm nhìn sao, rồi lại ngẩng đầu lên, trả lời giọng nhỏ và nhẹ nhàng.

“Làm có chuyện gì thưa mẹ, con vẫn rất ổn mà”.

Mẹ Vương Minh không còn ngắm sao nữa, quay sang nhìn con mình, cả buổi chiều và buổi tối hôm nay, cô luôn cảm thấy đứa con trai mình như một người thiếu sức sống, luôn tỏ ra mệt mỏi và ủ rủ, khiến cô rất lo lắng, là người mẹ cô luôn luôn muốn các con của mình sống hạnh phúc và tốt đẹp.

“Đừng có nói dối, không qua được mắt mẹ đâu”.

“Nào hãy nói xem chuyện gì nào”.

Vương Minh dừng như cảm thấy đã không thể giấu cảm xúc u buồn này nữa, hắn gù lưng cúi xuống nhìn đôi bàn chân, đôi tay để lên đùi, xan đen lại với nhau, con mắt cùng giọng nói hiện ra sự buồn bã.

“Con vừa dính phải một chuyện cực kỳ kinh khủng mà không thể thoát ra được”.

Mẹ Vương Minh thấy con trai đã bắt đầu tỏ lòng với mình, lòng rất vui vẻ, rồi lại rơi vào lo lắng, khi nghe con trai rơi vào chuyện gì rất nguy hiểm, nhưng cô không có đánh vỡ lời nói, im lặng nghe con trai kể.

“Tất nhiên vẫn có cách có thể thoát được ra, nhưng nó đem lại một trả giá rất lớn”.

“Còn một cách không trả một giá nào, mà cách có rất thể không có thật, chỉ có một hi vọng mong manh thôi”.

“Con cố gắng thực hiện cách hai nhưng nó quá mong man, khiến con khó chịu, thất vọng và chán nản”.

"Mà con không muốn dùng cách thứ nhất lắm".

Thấy đứa con mình đã dừng lại, cô đã hiểu vì sao con trai mình hôm nay trở nên u buồn như vậy, cô không nghĩ tới con trai mình dính đến mấy thứ nguy hiểm chết người, chỉ nghĩ đến con mình gặp tình huống bồng bột của tuổi trẻ khó giải quyết thôi.

Cô đưa bàn tay mình lên xoa dịu lưng đứa con, nhu hòa nói với con trai giọng nhẹ nhàng.

“Con biết mẹ cưới bố con vì cái gì không?”

Vương Minh lắc đầu, thật sự từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng quan tâm đến mấy chuyện tình cảm nam nữ, nên không có hỏi chuyện tình của bố mẹ mình, hôm nay mẹ hắn hỏi, làm cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn không biết gì, chỉ lắc đầu rồi trả lời một câu.

“Không thưa mẹ”.

Mẹ Vương Minh không buồn về chuyện này, ngẩn đầu nhìn bầu trời sao, tiếp tục nói.

“Bởi vì bố con có ý chí mạnh mẽ hơn bao đàn ông khác mà mẹ biết”.

“Ông ấy cố gắng phấn đấu vươn lên khó khăn, cho dù quá trình có làm ông chán nản và muốn bỏ cuộc, nhưng ông vẫn dũng mãnh vượt qua nó”.

“Bởi vì đó mà ông ấy trong mắt mẹ trở nên quyến rũ hơn bao người đàn ông khác”.

“Một người đàn ông mạnh mẽ, đủ cho mẹ cảm thấy an toàn khi dựa vào”.

Vương Minh nghe vậy, nhớ lại nhiều lần mẹ kể về lúc thành niên của bố với mẹ, đúng kiểu hai người đến từ hai thế giới, mẹ hắn lúc còn trẻ rất tài năng, xinh đẹp, học giỏi, khiến bao nhiêu người mê mẩn theo đuổi, ngược bố hắn là một người bình thường và không có quá gì nổ bất, hắn không hiểu sao bố cưới được mẹ mình.

“Mà con lại là con trai giữ sự kết hợp của mẹ và ông ấy”.

“Nên con phải mạnh mẽ lên, không thể bỏ cuộc giữa chừng được, mẹ hi vọng con đừng khiến bố mẹ thất vọng”.

Cảm xúc Vương Minh xuất hiện một tia mãnh liệt nhưng chưa có dấu hiệu phun trào.

Đúng a, bố mình có vượt qua thì mình con trai người, sao lại không vượt qua được, chẳng lẽ mình một kẻ thất bại sao?

Bố mẹ hoàn hảo như vậy mà đứa con của hai họ lại kém cỏi bao nhiêu, Vương Minh cười nhạt, thất vọng với bản thân mình.

Tuy câu chuyện của mẹ xúc động hắn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể thay đổi quá nhiều tâm trạng hắn hiện tại, ít ra mang lại cho hắn một tia hi vọng.

Vương Minh hiện ra một nụ cười, quay đầu nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng nói.

“Con hiểu rồi, con sẽ cố gắng vượt qua nó”.

Mẹ Vương Minh hài long câu trả lời của hắn, gật đầu, cơn lo lắng của cô về con trai đã giảm bớt đi nhiều, cô mong đứa con mạnh mẽ như bố nó vượt qua tất cả, cô lại nhìn trời sao và nói.

“Mai mẹ sẽ theo chỉ định sang Hy Lạp một thời gian, nên không có nhà cổ vũ con kỳ thi tuần sau”.

Hy Lạp? Mẹ sang đấy làm gì? Là chuyện di tích kia?... Qua bao suy luận Vương Minh hiểu được tại sao mẹ hắn bay sang đấy.

Mẹ hắn là một nhà khoa học nghiên cứu lịch sử, hẳn được nhiệm vụ điều tra thông tin về di tích kia. Hắn không hỏi về chuyện đó, trả lời vấn đề sau.

“Không sao đâu mẹ, con đã chuẩn bị đầy đủ cho kỳ thi đó rồi”.

“Vậy cố gắng lên”

“Vâng”.

Bạn đang đọc Vùng Đất Các Vị Thần sáng tác bởi vanduc2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanduc2002
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.