Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2046 chữ

Cương Nhĩ Tư Vãn trong lúc xuyên ngược thời gian để làm một số việc. Chẳng qua là từ hồi bé, hắn thần tượng thám tử tài ba sherlock holmes vì thế khi lớn lên cho dù nối nghiệp của cha mình, hắn cũng không quên tiến cử bản thân vào cảnh cục. Đáng hận thay cho hắn, học tài thi phận, năm đó thi ở đâu liền rớt ở đó, nên hắn đành mở riêng cho mình một phòng thám tử tư nhân.

Tư Vãn chầm chậm mở mắt, mơ hồ nhìn rõ cảnh vật xung quanh một vòng. Đầu óc quay cuồng. Hắn vịn tay ngồi dậy, hai tay ôm đầu định thần. Hắn chỉ nhớ lúc quay trở về thời gian thực tại, hắn nhìn thấy một nhóm người đang truy sát Tư Lạp. Khi ấy làm cách nào cũng không thể cảnh báo cô, vì vậy hắn quyết định thay đổi cổng thời gian, đẩy cô vào một không gian khác, trách thoát sự truy đuổi. Còn bản thân thì bị phản phệ.

“Con tỉnh rồi à?”

Mẹ hắn chậm rãi đi vào, trên tay mang theo cốc sữa còn toả ra làn khói trắng mờ ảo.

“Tư Lạp, em ấy....” Lời chưa dứt, mẹ của hắn đã ngồi xuống mép giường. Dương đôi mắt yêu chiều nhìn hắn.

“A Lạp tạm thời an toàn, chỉ là chưa thể quay về. A Diện đã đi nhờ sự giúp đỡ của gia tộc, sẽ có cách thôi.” Ngải Tri đưa cốc sữa cho Tư Vãn, tâm tư lo lắng không thôi.

Lúc này, Tư Vãn không đáp lại. Hắn im lặng suy nghĩ về đám người áo đen kia. Nếu có thể truy đuổi Tư Lạp trong chiều không gian ấy, hẳn không phải dạng tầm thường và còn rất quen thuộc. Chỉ có thể là gia tộc của Ngải Tri và Tư Diện đang xảy ra tranh chấp. Không lẽ bọn họ đang âm mưu đoạt lại cương vị?

Mấy ngày hôm nay, bầu trời âm u, cuối cùng không chịu được sức nặng của hơi nước, liền ào ào rơi những hạt mưa nặng trĩu. Người nán lại tiệm trà Cương Nhĩ cũng không ít. Ngày nào cũng đông khách.

Tư Lạp vô cùng lười biếng, nhìn sấm chớp rạch trời. Thầm than vận khí không tốt. Sau đó thở dài, thả mình lên giường, tay đặt lên bụng xoa xoa chiếc nhẫn, mắt nhìn chằm chằm trướng mạn.

Phía dưới lầu là một đám tạp âm hỗn loạn. Tư Lạp chậm rãi nhắm mắt. Khoảng một canh giờ sau liền cảm giác như đang rơi vào mộng mị. Cửa sổ không rõ bị gió thổi hay bị ai đó đẩy mà mở toang lỏng lẻo. Sấm chớp không hẹn cùng nổi lên, in rõ bóng một con sủng vật yêu mị trên nền đất. Bộ lông trắng muốt, ánh mắt đỏ ngầu đứng trên thành cửa sổ, nhìn ngấu nghiến vào nữ nhân thân mang bạch y nằm trên chiếc giường đối diện. Con thú cảnh giác nhìn xung quanh, lướt đi nhẹ nhàng trên nền đất đi đến gần giường thì liền hung hãn nhảy lên trên người nữ nhân kia. Đôi mắt đỏ huyết đầy oán niệm nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú đang nhắm nghiền mắt, giơ móng vuốt sắc bén kề vào cổ y.

“Ngươi không thể giết ta, tiểu yêu tinh.” Nữ nhân chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp có phần yêu nghiệp, nhàn nhạt nhìn sủng vật đang dẫm lên ngực mình.

Hồ ly tinh chung thuỷ không kêu lên một tiếng, vẫn ai oán nhìn Tư Lạp, móng vuốt kề sát cổ tạo thành một đường chỉ huyết. Không rõ có phải là ảo giác hay không, trong đáy mắt của hồ ly ánh lên tia bối rối.

“Ta thực sự không biết, ngươi là người thế mạng.”

Tư Lạp bất đắc dĩ nói. Con hồ ly này tất nhiên không thể giết được cô. Có điều biết đâu được nó lên cơn điên, không khống chế nổi tâm tình, một chảo khiến đầu cô lìa khỏi thân xác. Trước sau gì, hồn thể hiện tại của nó vẫn là một lệ quỷ.

“Ta muốn làm giao dịch.”

Hồ ly không mở miệng, thanh âm khàn khàn vô cùng quỷ dị.

“Ồ?”

Tư Lạp cảm thấy hứng thú. Giao dịch là một loại trao đổi. Ta giúp ngươi, ngươi đáp lễ lại ta. Một vòng tuần hoàn bắt đầu xoay tròn. Tư Lạp không rõ kiếp trước đã tạo nghiệp gì, kiếp này vô ý dây dưa vào bọn họ. Tất cả là tại Tư Vãn, luôn nhận giao dịch bừa bãi. Hồi còn bé, cô luôn thích chế độ nô lệ. Nên khi thực hiện giao dịch với Ôn Triết - hoàng đế tiền nhiệm, vì sở thích của cô mà nói sẽ lấy đi người thân tín nhất của hắn. Mãi sau này, Ngải Tri - mẹ của cô mới giải thích rằng, nếu trao đổi bằng việc cô lấy đi một người thì chỉ có thể lấy đi hồn thể của họ và bản thân hồn thể đó còn có thể tiếp tục làm giao dịch. Như vậy vụ giao dịch đối với cô mà nói chỉ có lỗ chứ không có lãi.

Hồ ly nhìn biểu cảm thích thú trên mặt Tư Lạp, ánh mắt vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Giống như nó đã chờ đợi một quãng thời gian dài, chờ thêm một chút cũng không sao.

“Được.”

Tư Lạp cong môi tạo thành hình bán nguyệt hoàn mỹ. Vụ giao dịch này chắc chắn có lãi.

Hồ ly như được sự chấp thuận, ánh mắt bớt đi vài phần oán khí. Nó đứng thẳng trên người cô, ưỡn cao ngực, từ phía trên, cao ngạo nhìn xuống.

“Cương Nhĩ Tư Lạp, ta muốn nàng lưu lại bên ta vĩnh viễn. Đổi lại, ta nguyện ý làm nô lệ của nàng.”

Tư Lạp ý niệm không đổi. Ánh mắt vô cùng hài lòng nhìn con hồ ly trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng cũng có sủng vật cho riêng mình. Không nhanh không chậm vung ngón tay úp, điểm chỉ giữa trán của hồ ly. Một luồng sáng trắng loé lên chốc chốc biến thành những sợi chỉ đỏ, đan xen chặt chẽ tạo thành ấn kết.

“Thành giao.”

Sáng sớm hôm sau, Tư Lạp quyết định đi ra ngoài mua một số thứ về làm trà đào. Hồ ly sau khi làm giao dịch liền biến mất ngay trong đêm. Tư Lạp thầm nghĩ, xem ra cô đã thực hiện giao dịch với một tên nô lệ vô trách nhiệm rồi. Còn đang định tiện tay vơ lấy bộ bạch y, bên tai liền truyền tới một giọng nói nhàn nhạt có phần diễu cợt.

“Nàng là có sở thích mặc đồ tang?”

Tư Lạp dở khóc dở cười, quay đầu nhìn sủng vật khốn khiếp. Còn chưa kịp lên tiếng chửi rủa, cô đã bị vẻ đẹp mờ ảo trước mắt làm cho ngơ ngác. Trên bàn trà, một nam nhân quanh người được một rải khí màu đen quấn quanh, gương mặt ẩn hiện nhưng dung mạo thì có thể thập phần khẳng định đây đích thị là một nam tử vô cùng đẹp trai, mĩ mạo hơn người, sắc lạnh như ánh trăng đêm. Nhìn thế nào cũng thật tinh xảo giống tranh vẽ.

“Ta ít khi đi ra ngoài.”

Vừa nói liền lục lọi trong rương đồ. Cũng may vẫn còn y phục đơn thuần màu xanh nhạt.

Sau khi mặc đồ, Tư Lạp đi ra vẫn thấy Ôn Dã ngồi nhâm nhi chén trà. Nói là nhâm nhi cũng không phải, hẳn là hắn đang hít khí trà đang bay lên nghi ngút. Tư Lạp sinh ra cảm giác chán ghét, đã chết rồi còn tỏ vẻ khoa trương.

“Một tuần nữa là đêm trăng rằm, nếu không có gì sai phạm, quỷ sai sẽ tới đưa hồn thể của ngươi đi.” Tư Lạp ngồi xuống ghế, ngón tay vô ý gõ gõ mặt bàn như suy tính điều gì đó.

Như nhìn ra biểu cảm của Tư Lạp, Ôn Dã cũng không dám làm phiền tâm tư của y.

“Làm nô lệ của ta, tất nhiên sẽ không chịu thiệt. Có điều, sư huynh của ngươi cũng từng làm giao dịch với ta, muốn ngươi không bị hồn phi phách tán....” Nói tới đây, Tư Lạp cười nhạt.

“Bất quá, ta đã đồng ý. Chỉ là ta đang suy tính, có nên lấy thêm một nô lệ nữa đem về....”

Lời còn chưa dứt, khí đen đã quấn quanh người của Tư Lạp, tạo nên một đợt lạnh buốt. Ôn Dã áp sát gương mặt nhợt nhạt như tranh vẽ đối diện Tư Lạp. Đôi mắt đỏ ngầu tỏ ý không hài lòng.

“Không cho phép.”

“Ồ... ngươi vốn không có tư cách ra lệnh cho ta. Tốt nhất hãy làm tốt thân phận nô lệ của ngươi đi.”

Tư Lạp nhếch môi. Cô vốn dĩ rất ghét người thiếu trách nhiệm.

“Chủ nhân. Chủ nhân. Cứu...cứu cha của nô tài...” Tiểu nhị A Đại không kiên nhẫn giữ phép tắc, một mực xông vào phòng của Tư Lạp, khúm núm quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo, nước mặt nước mũi lênh láng.

“Chuyện gì?” Tư Lạp nhíu mày, tỏ ý không hài lòng. Cô không thể nhìn nổi cảnh thuộc hạ của mình không có tiền đồ thế này được.

“Cha...cha của nô tài bị vu oan a... chủ nhân cứu cha ta... cha của ta không có giết người a... cầu xin chủ nhân.” A Đại không kìm lòng được, hoang mang bật khóc nức nở.

Cha của A Đại vốn là quản gia thời kỳ đầu khi tiệm trà Cương Nhĩ mới mở. Cha của hắn trước kia vốn là cô nhi, trong một lần đi săn bắt gặp bọn sơn tặc, bị chém một nhát chí mạng. Cũng may hắn cao số, trùng hợp gặp được Tư Vãn, một mạng coi như được cứu. Vì trả ơn nên hắn cầu xin làm việc ở tiệm trà, còn hứa hẹn sau này con cháu của hắn đời đời kiếp kiếp hầu hạ hai anh em nhà cô. Cho đến khi Tư Lạp trở lại đây, vừa nghe tin tiệm trà Cương Nhĩ mở cửa, hắn đúng là có mang hai đứa con tới để phụ giúp việc quán. Có điều A Đại không thừa hưởng tính cách mạnh mẽ của hắn, trái lại còn vô cùng nhát gan.

Lúc này, A Đại vô tình liếc mắt qua ghế ngồi đối diện. Một làn khí đen quấn quanh u linh vô cùng quỷ dị.

“A...quỷ...quỷ...cứu mạng aaa...”

A Đại thất kinh kêu toáng lên, vội vã đứng dậy nhưng hai chân ríu lại khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau. Mắt mở to, miệng lắp bắp “quỷ quỷ”, xem ra vô cùng kinh hãi.

Tư Lạp lại càng thêm xem thường.

“Đi cứu cha ngươi hay ngồi đây thưởng thức dung mạo của quỷ?”

Tư Lạp nhàn nhạt nói.

Cô đứng dậy chỉnh y phục, không nhanh không chậm bước tới cửa. Lúc đi qua A Đại còn tiện chân đá hắn một cái - ý bảo mau đứng dậy.

A Đại vốn vẫn chưa hết kinh hãi, run rẩy bò dậy. Thi thoảng liếc liếc thân ảnh mờ ảo phía bàn trà như sợ con quỷ đó sẽ tập kích bất ngờ, ăn tươi nhuốt sống hắn.

“Ngươi nên tìm một vật thể để trú ngụ. Tránh làm người khác kinh hãi.”

Tư Lạp không quên dặn dò Ôn Dã. Cô nghĩ, ở thế giới này, cô không có võ công, cùng lắm cũng chỉ giỏi võ mồm. Lỡ rơi vào tình thế nguy hiểm tới tính mạng, ít nhất cũng sẽ có tên nô lệ mới thu nhập kia bảo vệ. Khi quay về, nhất định phải huấn luyện hắn biết làm nô lệ thì phải như thế nào mới được.

Tư Lạp thoáng thở dài trong lòng. Lắc đầu thầm than, hôm nay lại là một ngày vận khí không tốt.

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.