Lục Đạo nói muốn mời Tư Lạp một bữa cơm. Dù sao từ khi cô tới thời đại này, vẫn chưa có dịp đi nhiều nơi nên miễn cưỡng đồng ý. Ôn Dã vẫn lẳng lặng đi bên cạnh Tư Lạp, chỉ cần Lục Đạo có động tác va chạm, hắn liền giơ nanh vuốt đe doạ.
Từ lúc hắn chiếm cơ thể này, hắn vẫn luôn để ý biểu cảm trên gương mặt của Tư Lạp đối với mình. Ban đầu hắn vốn dĩ không muốn bản thân trở thành thứ sủng vật tầm thường kia. Nhưng lại vô tình nghe được đám thị nữ bàn tán về con mèo ba tư kia, xem ra cực kỳ yêu thích đi. Nhưng tới bây giờ, đến liếc mắt một cái, Tư Lạp cũng không thèm để ý tới hắn. Vì thế, tâm trạng của hắn không được ổn định. Đôi tai thoáng rủ xuống, bộ dạng vô cùng uỷ khuất.
Một màn này lại thu gọn vào tầm mắt Tư Lạp. Cô nhếch môi, ánh mắt châm biếm nhìn hắn.
Thẳng tới khi đến trước cửa Hương Yến lâu, Tư Lạp mới bắt đầu đánh giá một vòng. Hương Yến lâu là quán ăn mới nổi ở kinh thành. Nơi đây vốn không phải kỹ viện, tuy là quán ăn ẩm thực nhưng lại có nghệ nhân cầm kỳ ca hát. Còn chưa bước vào liền nghe thấy tiếng cầm vang lên. U oán mà buồn sầu.
“Nga... Lục công tử, hôm nay ghé thăm lâu của ta thật vinh hạnh nha.”
Từ bên trong bước ra một phu nhân, ăn mặc vô cùng loè loẹt, miệng tươi như hoa, trên mép điểm một nốt ruồi to.
Tư Lạp cảm thán, quả thực rất giống tú bà đi. Ôn Dã cũng đồng tình.
Sau một màn chào hỏi khoa trương tới chướng mắt. Cuối cùng Tư Lạp cùng Lục Đạo được tiểu nhị dẫn lên lầu hai. Vừa chờ đồ ăn vừa được thưởng thức mĩ vị giai nhân đang tấu một khúc cầm phía dưới.
Tư Lạp vẫn như cũ, biểu tình không mấy quan tâm. Lục Đạo thì vẫn thao thao bất tuyệt. Từ đầu tới cuối vẫn không lọt nổi một chữ vào tai Tư Lạp. Ôn Dã chăm chú nhìn vẻ mặt thanh cao của cô lại càng cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Nữ nhân kia thật bí ẩn nga. Ta chưa từng nhìn thấy dung mạo của nàng. Chỉ là nghe tiếng cầm liền biết nàng kỳ thậy là mỹ nhân nga.” Lục Đạo tán dương, thuận tay cầm chén rượu lên thưởng thức.
“Chỉ sợ...khi nhìn được dung nhan của nàng, ngươi hẳn là không còn toàn mạng đi.” Tư Lạp lạnh lùng nói, chân mày khẽ nhếch lên tỏ ý hứng thú.
“Nga...không lẽ nàng sẽ ăn thịt ta?” Lục Đạo theo đà buông lời bỡn cợt.
Tư Lạp không trả lời. Đợi cho đến khi Lục Đạo nghĩ y lại tiếp tục làm ngơ với mình thì Tư Lạp không nhanh không chậm nhả ra vài từ khiến cho hắn dở khóc dở cười:
“Có thể cho là vậy.”
“Nga... ta sẽ nghĩ bông hồng đẹp nào cũng có gai vậy.” Lục Đạo cười cợt, thi thoảng lại ve vẩy chiếc quạt giấy bên trên có vẽ tranh sơn thuỷ cùng với câu thơ: Sơn quản nhân đinh - thuỷ quản tài.
“Lại nói, Tư Lạp tiểu thư thật có tài a. Nàng làm thế nào biết được lão đánh cá và tên nông phu đó có chứng cứ ?”
“Vận may.”
Tư Lạp nhìn Lục Đạo đầy khinh bỉ, nhàn nhạt nói.
“Nữ thần, ta quả thực rất tò mò a...”
“Các ngươi thân mang trọng trách công tư liêm minh. Nhưng lại không bao giờ truy rõ đúng sai. Luôn bị hiện thực trước mắt làm cho hồ đồ. Quả thực toàn một đám người không có tiền đồ.”
“Nga... Rốt cuộc là như thế nào?”
“Muốn tra án, không thể cái gì cũng tin, trừ phi có chứng cứ. Trong quá trình, phải không ngừng suy luận, tập thói quen quan sát. Ví dụ như muốn não bộ vận động tư duy, thì phải biết đặt câu hỏi và sản sinh ra sự nghi ngờ. Vụ án Trương lão gia rất đơn giản. Ngươi đã từng nghĩ, có loại hung thủ nào ngu xuẩn đến mức gây án xong sau đó đứng ngây ra đó chịu tội không?”
Lục Đạo nét mặt mờ mịt, tựa như không hiểu Tư Lạp đang nói gì. Cô lắc đầu, bày tỏ không muốn cho ý kiến.
Chờ cho tới khi đồ ăn được dọn lên bàn thì cũng là lúc tiếng cầm ngừng bặt. Tư Lạp vốn đang định dùng đũa thưởng thức hương vị thì Ôn Dã đột nhiên cào cào tà váy của cô. Ánh mắt chạm nhau, thần thức liên thông, theo đó tâm ý cũng được truyền đạt.
“Trong đồ ăn có thứ không sạch sẽ.”
“Thứ gì?”
“Là thịt người.”
Tâm ý vừa dứt, Tư Lạp đánh mắt liếc nhìn Lục Đạo đang ăn ngon lành. Thi thoảng lại mỉm cười trăng hoa gắp thức ăn vào bát cho cô, ý bảo - mau ăn đi, đồ ăn không tệ. Mãi cho đến sau này, khi hắn biết rõ chân tướng, liền nôn mửa nguyên một ngày, sau đó đổ bệnh hẳn tới một tháng trời.
Thẳng cho đến khi ra khỏi Hương Yến lâu, Lục Đạo vẫn luôn tự hỏi trong lòng: Tư Lạp cô nương chính là đang giữ dáng? Vừa rồi y tuyệt không đụng đũa, ánh mắt lại cực kỳ trào phúng nhìn hắn. Trong lòng Lục Đạo bất an vô cùng. Nghĩ đi nghĩ lại, được ngồi cùng bàn với mĩ nhân, âu cũng mãn nguyện rồi.
Trên đường trở về tiệm trà, Tư Lạp không quên ghé qua chợ mua một ít đồ về làm trà đào. Ôn Dã trước sau như một, vẫn song bước cùng cô. Một người một vật đi trên phố khiến không ít người bàn tán nhòm ngó.
“Nàng tốt nhất vẫn đừng nên đến đó lần nữa.”
Vừa trở về phòng, Ôn Dã liền hoá thành dạng linh thể, chăm chú nhìn Tư Lạp gọt vỏ đào.
“Ngươi phát hiện được gì?”
“Những thứ không sạch sẽ.”
Nhận được câu trả lời không mấy hài lòng, Tư Lạp lắc đầu nhìn hắn chán ghét.
“Nhìn kỹ chưa?”
“Rồi.”
“Vậy mau tới gọt đi.”
Ôn Dã biến sắc, mặt than của hắn ngày một đen hơn. Vẫn là hắn tự chuốc hoạ vào thân đi.
Tư Lạp cũng không để ý biểu cảm của Ôn Dã, ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn như suy tính điều gì đó. Từ ngày thu nhận tên lệ quỷ này, mỗi ngày đối với cô mà nói, vận khí đều không tốt chút nào.
——
Không khí bắt đầu chuyển lạnh. Ngoài trời mưa tầm tã. Tư Lạp lười biếng lăn lộn trên giường. Hôm nay là ngày trăng rằm, đồng nghĩa với việc cô đến đây đã một tháng. Ôn Dã theo thói quen vẫn luôn ngồi lặng ở bàn trà nhìn cô ngủ nướng, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh.
“Âm hồn bất tan.” Tư Lạp mắt nhắm nghiền, khàn khàn nói.
Ôn Dã không trả lời, mơ hồ có thể thấy cánh môi hắn thoáng nhếch lên tạo thành hình bán nguyệt vô cùng hoàn mĩ. Chẳng qua là tiếp xúc với Tư Lạp lâu ngày, hắn vốn đã quen với tính cách hời hợt của cô rồi. Giống như trên đời này, chẳng có bất kỳ thứ gì khiến Tư Lạp thực sự bận tâm. Nhưng cô đối với những thứ thuộc về mình luôn có trách nhiệm.
“Chủ nhân, ở dưới quán có một đám người muốn gặp người.” Tiếng tiểu nhị dè dặt vang lên.
“Ai?”
“Nô tài không biết. Bất quá, nhìn bọn họ giống...đạo sĩ.”
“Tiếp trà. Để bọn họ chờ.”
“Vâng.”
“Nói với cô nương kia, đừng vẽ bậy.”
A Đại thoáng rùng mình. Không lẽ chủ nhân có thể nhìn xuyên tường? Làm thế nào mà người biết được trong đám người kia có một vị cô nương? Còn chưa kịp quay lưng đi xuống lầu, liền nghe chủ nhân căn dặn thêm một lần nữa:
“Nói tiểu Mẫn qua Lục phủ, truyền lời của ta tới Lục công tử...” Tư Lạp ngồi dậy xỏ chân vào hài, đi thẳng đến bên cửa sổ. Thuận tiện vươn tay đón những hạt mưa rơi xuống “Vào cung, cúng máu gà cho Vương gia.”
Mặc dù tên nô lệ trước mắt không làm hại đến cô nhưng vốn hắn là lệ quỷ. Mà bản tính của lệ quỷ chính là hung tà. Những ngày trăng tròn, bắt buộc phải cúng tế huyết cho hắn để đảm bảo an toàn tính mạng. Tránh trường hợp Ôn Dã không khống chế được quỷ khí, lành ít dữ nhiều.
Ôn Dã như thấu được tâm tư của cô, liền rót một chén trà đưa tới cho y. Hắn phất nhẹ tay, cánh cửa như nghe lệnh khép vào, miệng nói: “Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tư Lạp nhận lấy chén trà từ hắn, ngẩng lên nhìn. Lúc này cô mới để ý, luồng khí đen vây quanh người Ôn Dã đang dần mờ đi, bộ dáng nguyên thuỷ của hắn ngày một hiện rõ.
“Đẹp.” Tư Lạp nhả ra một từ, tiện tay đưa chén trà lên miệng thưởng thức.
Hảo mĩ vị!
—-
Mao Tuế cùng ba đồ nhi từ cổ trấn Y lên kinh thành. Dọc đường gặp yêu ma quỷ quái nhiều vô kể, hoạn nạn có nhau. Một sấp bùa Ngũ Lôi trừ ma vẽ sẵn ở tổ đình trước khi đi, đến nay cũng chỉ còn vỏn vẹn 1 lá.
Trên đường tìm quán trọ để nghỉ ngơi, liền nghe được không ít lời bàn tán về tiệm trà Cương Nhĩ.
“Tiệm trà Cương Nhĩ đóng cửa suốt 30 năm, bỗng ngày nọ, một nữ nhân dung mạo thanh cao thân mang bạch y, tiên khí ngập trời bước ra từ trong tiệm. Nàng không những đẹp mà tài nghệ của nàng khiến nhiều người say mê.”
“Ta còn nghe nói, nàng phá giải oan tình của Lương Triệu, bắt được hung thủ thực sự. Tài phá án của nàng được nhiều người khâm phục.”
“Chuyện đó đã là gì, có thể các ngươi không biết. Nhưng gia của ta nói, nàng có dung mạo trẻ mãi không già.”
“Thật tò mò a...”
Đám thầy trò Mao Tuế chứng kiến một màn. Trong lòng không ngừng tò mò. Rốt cuộc nàng là ai? Thẳng đến khi đi qua tiệm trà Cương Nhĩ, Mao Tuế liền cảm nhận được quỷ khí nồng nặc. Hắn liền đem la bàn ra xem, quả nhiên kim la bàn xoay tròn không ổn định.
Mao Tuế cùng đám học trò trao đổi ánh mắt, sau đó quyết định xông vào liền bị tiểu nhị can ngăn.
“Sư phụ, con cảm thấy con quỷ kia không đơn giản. Bùa cũng không còn.”
Theo sự sắp xếp của tiểu nhị, bốn thầy trò hướng bàn trà gần đó ngồi xuống. Ánh mắt dò xét xung quanh thập phần cảnh giác.
“A...chúng ta phải chờ nữ nhân kia đến khi nào? Nàng có biết trong quán trà này có lệ quỷ hay không a?” Nữ tử cầm chén trà tu một hơi hết sạch.
“Thanh muội, chú ý ngôn từ.” Nam tử ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.
“Đình nhi, con cảm nhận được gì?” Mao Tuế lúc này mới lên tiếng, tư thái nhàn nhã nhâm nhi chén trà.
“Lầu hai thưa sư phụ.” Hạ Tư Đình trả lời. Ánh mắt ngưng thần nhìn vào lá bùa Ngũ Lôi cuối cùng.
“Sư phụ, người còn chờ gì nữa. Mau đi bắt quỷ thôi.” Khiết Thanh không còn kiên nhẫn nữa. Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, còn có loại quỷ nào cường đại đến mức thầy trò nàng không thu phục được chứ.
“Thanh nhi, không vội.”
“Bốn người các ngươi đến đây có chuyện gì?” Tư Lạp từ trên lầu bước xuống, nhìn một vòng. Theo sau là Ôn Dã trong hình dạng mèo ba tư.
“Ta là...”
“Không cần nhiều lời.”
Lời còn chưa hết, Mao Tuế bị Tư Lạp phẩy tay làm cho mặt lão cứng đờ.
Khiết Thanh, Hạ Tư Đình cùng Tự Lãng nhất thời cũng bị chấn kinh.
“Ngươi đừng có ngạo mạn. Ngươi có biết trong quán trà này đang có thứ không sạch sẽ hay không?” Khiết Thanh tức giận.
“Ý của các ngươi là đến dọn dẹp thay ta?” Tư Lạp tự rót cho mình một chén trà. Ngự trên ghế, ung dung thưởng thức.
Lúc này, gã thư sinh Tư Đình ghé tai nói cho sư phụ gã. Thanh âm vừa vặn cũng lọt vào tai Khiết Thanh và Tư Lãng. Không hẹn cùng nhìn xuống con mèo ba tư có đôi mắt đỏ ngầu ngồi trên bàn.
Bùa Ngũ Lôi phóng tới, liền cháy thành tro. Nguyên hình theo đó cũng hiện rõ. Một âm hồn hiện ra đứng cạnh Tư Lạp. Xung quanh chỉ đọng lại một làn khí đen mỏng, dung mạo đẹp như tranh vẽ, lạnh lùng nhìn đám thầy trò Mao Tuế.
Cửa chính của quán trà đột nhiên đóng sầm lại, không gian bỗng trở nên âm u lạnh lẽo vô cùng.
“Ngươi nuôi quỷ?” Mao Tuế vận một bộ y phục đạo sĩ màu vàng nhạt, trên tay cầm cây phất trần. Nét mặt tĩnh như nước, lạnh lùng nhìn về phía Tư Lạp.
Tư Lạp lắc đầu, ánh mắt trào phúng. Tiếp tục thưởng thức trà xem tiết mục cào cào múa kiếm.
Trên tay của Khiết Thanh và Tư Lãng đã cầm sẵn pháp thần đợi lệnh sư phụ. Còn Hạ Tư Đình thì lấy mực chu sa, điểm chỉ trên nền đất vẽ trận pháp, sau đó bận rộn tạo kết giới. Mỗi người một việc.
Quỷ khí trên người Ôn Dã toả ra càng nặng, áp bức hô hấp của từng người trong căn phòng. Cả người và quỷ đều chưa xuất chiêu, đôi bên tư thế đều phòng bị. Không khí đẩy lên cao trào của sự căng thẳng thì cửa tiệm bật mở, tiểu nhị A Đại một chân bước vào, miệng còn đang lẩm bẩm - “không biết tên nào tự ý đóng cửa tiệm”. Hắn chứng kiến một màn, mặt nghệt ra như ngỗng.
“Chủ nhân, nô tài...nô tài chưa nhìn thấy gì.” A Đại chân mềm nhũn, vừa run rẩy nói vừa thuận tay đóng cửa tiệm lại.
Đám người có mặt trong quán chỉ biết lắc đầu cảm thán - không có tiền đồ!
“Cô nương, ngươi có biết để quỷ bên cạnh sẽ hao tổn dương khí, ảnh hưởng tuổi thọ hay không?” Mao Tuế quay về với chính sự, nhìn Tư Lạp hỏi.
Tư Lạp trước sau vẫn im lặng, chỉ dùng hành động đáp lời. Cô gật đầu, miệng cong lên cười cợt.
“Sư phụ, đừng nhiều lời với nàng.” Khiết Thanh tay cầm thất tinh kiếm, chán ghét nhìn Tư Lạp.
Mao Tuế cũng trở nên bất lực với nữ nhân trước mặt. Ngay từ đầu, nàng vốn không để thầy trò lão vào mặt. Lời lão nói ra lọt vào tai nào cũng không có trọng lượng. Tư Đình đã hoàn thành xong trận pháp, chỉ cần đọc chú ngữ thỉnh quỷ sai đến lúc nguy cấp, e rằng nàng cũng không tránh khỏi đả thương.
“Ôn Dã, đừng tổn hại bọn họ.” Thanh âm nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói “Còn các ngươi mau đi đi. Dựa vào các ngươi, không phải đối thủ của hắn.”
“Tiếp chiêu.”
Khiết Thanh đâm thẳng thất tinh kiếm về phía Ôn Dã. Kiếm vừa chạm liền bị luồng khí đen quấn lấy, thẳng cho đến khi Khiết Thanh bị bọc bởi một mảnh không gian đen thẳm.
Mao Tuế thầm kêu không tốt. Tay vung cây phất trần đánh về phía đám khí đen đang bọc quanh Khiết Thanh. Tư Lãng rút cây cầm trong vải bố, ngón tay linh hoạt lướt nhẹ trên mặt cầm, dây cầm thoáng rung nhẹ, mơ hồ có thể thấy một loạt ấn ký yểm trợ cho Mao Tuế. Tư Đình lấy bút điểm mực chu sa, trên không trung thành thạo vẽ những đường uốn lượn, đồng loạt vung về phía luồng quỷ khí đậm đặc, miệng không ngừng lẩm bẩm chú thuật.
Sau một hồi hiệp lực tấn công Ôn Dã, quỷ khí như bị thủng vài chỗ theo đó mà tản ra trả về dạng nguyên thuỷ. Đám thầy trò Mao Tuế mặt mũi tái nhợt, nhìn qua không còn đủ sức chống cự được bao lâu. Vốn dĩ đám người kia không thể đả kích được hắn, chỉ là hắn sợ không khống chế được, làm Tư Lạp bị thương nên mới không dám phóng túng sức mạnh.
“Chư tướng mau đến... Ngô trì chính lệnh. Giúp ta đuổi đi... cấp cấp như lệnh.” Tư Đình điểm mực chu sa chấm vào trung tâm trận pháp.
Lời vừa dứt, mực vừa điểm, cả tiệm trà bỗng chìm vào bóng tối. Không rõ là ngày hay đêm, đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên. Giữa trận pháp chợt loé lên tia sáng chói loá, sau đó liền xuất hiện một con quái vật hai sừng thô kệch thân đeo xiềng xích.
Quái vật kia chính là quỷ sai của La Phong Lục Cung.
Mao Tuế cùng Tư Lãng dìu Khiết Thanh lùi về phía Tư Đình. Ôn Dã lui về đứng chắn trước mặt Tư Lạp, ánh mắt đề phòng nhìn quỷ sai. Còn đối với Tư Lạp, cô cảm thấy người thời cổ đại toàn một đám người suy nghĩ nông cạn. Ôn Dã tuy hắn là lệ quỷ, nhưng từ lúc chết cho tới bây giờ chưa hề làm ra cái loại tội ác nào, giết người đoạt hồn lại càng không. Bọn họ lại cư nhiên triệu hồi quỷ sai Phong Đô của Địa phủ chí tôn Bắc Âm Phong Đô Nguyên Thiên Đại đế. Phải biết rằng La Phong Lục Cung chỉ có quỷ phạm tội ác tày trời mới bị xét xử, ngoài ra còn bắt ác thần, yêu tà. Xem ra đụng vào người của cô, cũng coi như thách thức Cương Nhĩ Tư Lạp này rồi.
Quỷ sai bước thẳng về phía Ôn Dã, gương mặt dữ tợn, ánh mặt lạnh lùng nhìn hắn. Đáng lí quỷ sai ngay sau đó phải lấy cây câu hồn, trấn áp lệ quỷ trước mặt như trong tưởng tượng của đám thầy trò Mao Tuế. Nhưng quỷ sai lại hướng Tư Lạp, tay ôm quyền, lưng khom xuống, mặt hơi cúi:
“Tư Lạp tiểu thư, ngài triệu hồi thuộc hạ có việc gì?”
Một loạt hành động này khiến Mao Tuế cùng đồ nhi trợn mắt há mồm. Trong lòng kinh ngạc không thôi.
Quỷ sai khi được triệu hồi đến đây đã cảm nhận được quỷ khí cường đại. Còn đang chuẩn bị tư thế gồng xích trấn áp lệ quỷ thì lại nhìn thấy trên trán hắn có ấn ký nô lệ thuộc gia tộc Cương Nhĩ. Vừa vặn nhìn thấy Tư Lạp tiểu thư. Tuy nàng có tuổi thọ của một người thường, nhưng nàng chính là người nắm giữ không gian, thực hiện vô số giao dịch. Hết thẩy âm ty hay thiên giới đều kính trọng gia tộc Cương Nhĩ. Ngay cả Phong Đô Đại Đế cũng phải nhường nàng một bước.
“Không phải ta. Là bọn họ.” Tư Lạp lắc đầu, thuận tay chỉ về phía đám người Mao Tuế.
Thầy trò Mao Tuế vẫn chưa hết chấn kinh, bị quỷ sai liếc một cái thoáng rùng mình.
“Nói với Đại Đế, lệ quỷ Ôn Dã chưa thể bắt về âm ty.” Tư Lạp nhàn nhạt nói, miệng nhấp một ngụm trà đã nguội. Gương mặt thập phần không hài lòng.
“Ta sẽ về báo lại với Đại Đế, ngài yên tâm.” Quỷ sai giọng nói oang oang, ôm quyền khom người một lần nữa. Sau đó thân ảnh dần mơ hồ đi về phía trận pháp rồi biến mất.
Vào giây trôi đi, ánh sáng trong gian phòng cũng được lấy lại. Không khí vẫn mang tia quỷ dị lạnh lẽo. Thầy trò Mao Tuế nhìn Tư Lạp kính sợ.
“Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?” Mao Tuế không ngờ vị cô nương không có một chút tu vi nào lại có một thân phận cường đại như vậy. Ngay cả quỷ sai cũng phải cúi đầu trước nàng.
“Các ngươi mau rời khỏi đây đi. Về tổ đình càng sớm càng tốt. Cô nương kia... vận khí không tốt.”
Tư Lạp đứng dậy, xoay người bước lên lầu, không quên để lại câu: “Tiễn khách.”
Đăng bởi | Quan_Menh |
Thời gian |