Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3045 chữ

Sáng sớm, hai cỗ xe ngựa hoa lệ cùng một đoàn binh linh dừng trước cửa tiệm Cương Nhị thu hút vô số ánh nhìn của người qua đường.

Lục Đạo sai người vào thông báo cho Tư Lạp. Một canh giờ sau tiểu nhị A Đại chạy ra, mặt mũi áy náy nói - Chủ nhân muốn đi xe ngựa đơn giản, hơn nữa trang phục của tướng sĩ thay bằng y phục thường dân. Trong nửa canh giờ không có mặt, liền không đi nữa.

Lục Đạo dở khóc dở cười, vội vã chạy ngược chạy xuôi. Lúc trở lại thì cũng vừa vặn Tư Lạp đẩy cửa bước ra. Coi như vận khí của hắn tốt.

Ôn Trác trong cung còn rất nhiều việc cần giải quyết, hắn cũng không thể tuỳ tiện xuất cung. Vì thế chỉ có Lục Đạo đi cùng.

Ra khỏi thành mười lăm dặm liền vào núi, đường núi quanh co uốn lượn nhưng không hề hẹp, vừa đủ cho hai cỗ xe ngựa đi song song. Cũng may hôm nay tuyết không rơi, trên đường đi không gặp vấn đề gì. Cảnh sắc nhìn từ hai bên đường mờ ảo vi diệu. Sông suối chảy xiết, nhìn từ xa có thể thấy thác nước đổ ào ào xuống vách núi, bọt tung trắng xoá. Đỉnh núi chập trùng, sương mù quẩn quanh nguy nga hùng vĩ. Trên đường có không ít người qua lại, hầu như toàn là những người lên chùa dâng hương.

Tư Lạp chăm chú nhìn cảnh sắc, ngồi bên cạnh là con mèo ba tư - Ôn Dã.

“Hình dạng này cũng sắp không chịu nổi quỷ khí của ngươi nữa rồi.” Tư Lạp nói, bàn tay thuận tiện đặt lên lưng mèo, vuốt nhẹ.

Ôn Dã ngơ ngác cảm nhận sự va chạm chân thực này. Đây là lần đầu tiên nàng chạm vào hắn kể từ khi hắn trong hình dạng này.

“Nàng muốn ta mượn hình thể của con gì? Ta sẽ làm theo ý của nàng.” Ôn Dã âm trầm nói, cái đầu bé nhỏ vươn lên dụi dụi vào bàn tay của Tư Lạp. Vô cùng biết hưởng thụ giây phút này.

“Con người.” Hắn thoáng cứng đờ, nội tâm tự diễu cợt - ta vốn dĩ không thể.

“Ngươi có thể đoạt xá. Hoặc có người nào đó ngu ngốc tự nguyện hiến xá cho ngươi.” Như cảm nhận được tâm tư của Ôn Dã, Tư Lạp nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia.

Sau đó cô và hắn cùng im lặng, xung quanh chỉ còn tiếng vó ngựa đạp trên nền đất, rung chuyển cả đất đá.

“Ngươi đừng nghĩ tới việc đoạt xá. Cũng đừng tự ý nhận hiến xá.” Tư Lạp chợt lên tiếng, một lời này khiến Ôn Dã thanh tỉnh.

“Vì sao?”

“Cơ thể của chính ngươi vẫn là hoàn mỹ nhất.” Tư Lạp bất giác bật cười, nhìn Ôn Dã. Trong đáy mắt tràn đầy sự phấn khích.

Đi được một đoạn đường dài, đoàn người dừng ở một quán trà phía trước mặt. Một đám khách dâng hương cũng đang ngồi uống trà, miệng không ngừng bàn tán về sự kiện trụ trì chùa Huyền Không Tự mất tích.

Chủ quán trà là một đôi vợ chồng già. Quán trà này rất đơn sơ, dựng một túp lều tranh giữa vách núi. Bàn ghế xung quanh đều được làm từ trúc. Lão nương ở phía sau pha trà, còn lão bá thì đứng phục vụ khách nhân. Đoàn người Tư Lạp bước vào, lão bá mặt mày niềm nở, đón tiếp nhiệt tình.

“Trụ trì chùa Huyền Không Tự mất tích, cao tăng phật tử bây giờ rất loạn lạc a... Lại nói, lúc ta lên chùa dâng hương, liền cảm thấy nơi này không an tĩnh nữa.” Khách nhân ngồi gần đó nói.

“Ai nha... âu cũng là tai hoạ đi. Có khi nào yêu quỷ hoành hành không?” Một khách nhân cao tuổi khác chen vào.

“Người làm chuyện tốt, không sợ quỷ gõ cửa đi.”

“Ta chỉ không rõ tính mạng của trụ trì bây giờ ra sao. Đã chết hay còn sống?”

Đám khách nhân bàn luận vô cùng hưng phấn. Mỗi người một nghi vấn, một suy ngẫm. Nhưng tất thẩy đều thắc mắc - ai sẽ là người cho bọn họ một đáp án thấu tình đạt lí.

Tư Lạp lặng im nhâm nhi tách trà, Lục Đạo thấy vậy cũng không nói gì hơn. Thẳng đến khi rời khỏi quán trà, tiếp tục đi về phía bắc, áng chừng nửa canh giờ sau, vòng qua một đỉnh núi, xa xa lớp sương mù có thể nhìn thấy vô số đền chùa trùng điệp trải khắp sườn núi. Trên gạch ngói còn đọng lại một lớp tuyết phủ trắng xoá, lộng lẫy huy hoàng.

Hai cỗ xe ngựa cùng đoàn người dừng lại trước cổng chùa Huyền Không Tự. Sắc trời đã muộn, khách dâng hương phần lớn đã ra về, trước cổng chùa rất yên tĩnh, có hai tiểu hoà thượng đang bận rộn ủn đống tuyết lớn sang hai bên cạnh. Tư Lạp bước xuống xe, nhìn một vòng, thầm tán thưởng. Quy mô chùa nguyên lai ở thời đại này đã lớn như vậy, tầng tầng lớp lớp chạy dọc theo sườn núi, cũng không biết có bao nhiêu đại điện, bao nhiêu toà viện. Nếu so với Huyền Không Tự ở hiện đại cũng không khác là mấy, cấu trúc vẫn được giữ nguyên, con dân đệ tử quyên góp tiền vào chùa để tu sửa, làm chùa càng thêm khang trang hoa lệ hơn, vì thế nên ngôi chùa này vừa là nơi dâng hương vừa là một di tích lịch sử được nhiều du khách tới viếng thăm.

Lục Đạo tiến đến hai vị sa di bái phỏng, nói vài câu sau đó một tiểu sa di cáo lễ đi vào trong thông báo cho đại sư, còn một vị nét mặt nhã nhặn, cử chỉ lễ độ dẫn đường. Một đoàn người qua cổng chùa, vòng qua bảo điện to lớn, trực tiếp đi về phía sau. Dọc đường đụng mặt vô số sa di, theo thói quen chắp tay khẽ cúi đầu, miệng nói: A Di Đà Phật. Đi được một đoạn, phía trước xuất hiện một dãy gian viện tử lớn, có nhiều khách hành hương ngồi trên bàn uống trà. Còn có một số sa di mang bánh, tiếp trà hỏi han lai lịch của những người mới đến xin tá túc, thái độ hoà nhã đặt bút lông ghi chép gì đó rồi đưa cho khách hành hương một tấm thẻ gỗ.

Một tiểu sa di mặt mũi thanh tú đi đến trước mặt đám người Tư Lạp, chắp tay trước ngực thi lễ một cái, hướng Lục Đạo nói:

“Các vị đại nhân, tiểu tăng Ngộ Tâm, phụng mệnh đại sư Thích Đức đưa các vị tới khách phòng gặp mặt.”

Ngộ Tâm cùng tiểu sa di khi nãy đi phía trước dẫn đường. Lúc đi ngang qua Pháp Đường liền thấy một tảng đá lớn, bên trên khắc một loạt tên họ kèm theo pháp danh của những thế hệ trụ trì và những đại sư có phẩm hạnh cao của chùa. Đi được một lúc, chỉ thấy trong đình phía trước, bốn người một tăng nhân đang ngồi nói chuyện, nét mặt thập phần ngưng trọng giống như bàn việc đại sự. Ngộ Tâm hành lễ: “Bẩm đại sư, Lục công tư đã đến.”

Năm người trong đình nghe tiếng quay đầu nhìn ra. Bất quá mỗi người đều mang theo ý vị như đã quen biết trước. Đại sư Thích Đức khoảng năm mươi tuổi, khoác áo cà sa, nét mặt thập phần mệt mỏi, khoé mắt quầng thâm, da mặt có phần nâu sạm, bộ dáng già đi không ít. Còn nhóm bốn người kia, trong đó có một lão nhân thân vận y phục đạo sĩ, tay cầm phất trần, mày râu đều trắng, tư thái thanh cao tựa như tiên nhân. Đứng bên cạnh là 2 nam 1 nữ tử, mặt mũi thư sinh thanh tú.

“Lục công tử đã đến” - “Thật hữu duyên, Tư Lạp tiểu thư.”

Đại sư Thích Đức cùng Mao Tuế ngồi ngay đó đồng thanh. Ba học trò kia của lão cũng cúi đầu thi lễ miệng lẩm bẩm: Tư Lạp tiểu thư.

“Đại sư tốt.” Lục Đạo thi lễ một cái, liền hướng đám thầy trò Mao Tuế gật đầu.

Đại sư Thích Đức nhìn Lục Đạo gật đầu đáp lễ, rồi lại quay sang nhìn Tư Lạp nói:

“Mao thiên sư cũng nhận người quen sao?”

“Nga...” Mao Tuế không nói gì, chỉ cười lấy lệ.

Từ khi sảy ra cơ sự lần trước. Mao Tuế biết thân phận Tư Lạp tiểu thư vốn không tầm thường. Vẫn nên trách đắc tội với nàng thì hơn. Tư Lãng, Hạ Tư Đình cùng Khiết Thanh dường như cũng ý thức được nên đối với Tư Lạp thập phần lễ nghĩa.

Lục Đạo và Tư Lạp ổn định chỗ ngồi trong khách phòng. Không khí đột nhiên im lặng. Mỗi người một tâm tư riêng.

“Các ngươi còn chưa trở về?” Tư Lạp suốt dọc đường im lặng, lúc này nhìn đám thầy trò Mao Tuế lên tiếng.

“Ai... Ta vốn đến kinh thành là do Đại sư thỉnh cầu trừ yêu tà.” Mao Tuế thanh minh.

“Đúng vậy a. Phương trượng mất tích, chùa Huyền Không Tự theo đó cũng xuất hiện vô số những điều quỷ dị a...” Đại sư Thích Đức giãi bày, tâm tư không yên.

“Thỉnh đại sư kể rõ ngọn ngành.” Lục Đạo hỏi.

“Đại sư huynh của ta một năm trước nói muốn tu thành chánh quả. Vì thế liền ở trong thiền viện phía sau núi tụng kinh niệm phật. Còn có Ngộ Trí cùng Ngộ Tâm luân phiên nhau đến giờ đưa cơm tới. Sư huynh của ta ban đầu ngày nào cũng ngồi dưới gốc cây bồ đề tĩnh tâm, miệng đọc kinh phật. Nhưng nửa năm trở lại đây, luôn tự nhốt mình trong thiền phòng, không chịu ra ngoài. Các tiểu tăng không dám làm phiền đến sự an tĩnh của sư huynh nên chỉ để cơm trước phòng, thông báo với sư huynh một tiếng. Đến giờ rồi lại dọn đi.” Đại sư Thích Đức nói, lắc đầu thở dài.

Mọi người trong khách phòng đều chăm chú lắng nghe. Sa di Ngộ Tâm thi thoảng lại gật đầu như khẳng định câu nói của đại sư đều là sự thật.

“Lại trùng hợp trong thời gian ấy, các tiểu tăng gặp vô số hiện tượng quỷ dị. Các tiểu tăng thường xuyên gặp ác mộng, tệ hại hơn là mông du, sau đó đả thương những tiểu tăng khác. Lư hương trong phật đường bị vỡ làm đôi. Pho tượng bồ tát rát vàng nghìn năm do trụ trì chùa Tây Tạng kính tặng cũng biến mất. Đỉnh điểm là trong thiền viện có ngươi chết. Tứ chi đều bị chặt đứt a... Quan phủ kết luận là án tự sát. Nhưng tự sát thì làm sao có thể tự chặt đứt tứ chi, thậm trí cả đầu cũng không còn. Hoàn toàn vô lí.” Đại sư mặt mũi nghiêm trọng, kể lại.

“Quả nhiên rất tà.” Lục Đạo lúc này mới lên tiếng.

“Vì thế ta liền thỉnh Mao thiên sư đến.” Đại sư quay sang nhìn Mao Tuế.

“ Đúng là rất tà. Ta đã lập đàn gọi hồn. Cuối cùng chỉ nhận lại một câu.”

“Câu gì?” Lục Đạo hỏi.

“Quỷ đòi mạng.” Mao Tuế thản nhiên trả lời, thần sắc ngưng trọng.

“Tiếp tục kể.” Tư Lạp nhàn nhạt nói.

Đại sư Thích Đức thoáng kinh ngạc nhìn Tư Lạp. Trong lòng đánh giá một phen. Đám người Lục Đạo với Mao Tuế quá quen với thái độ ngạo mạn này của Tư Lạp, chỉ biết lắc đầu bất lực, đưa ánh mắt trao đổi đến đại sư - ý bảo: thỉnh tiếp tục.

“Ta liền đến thiền phòng của đại sư huynh thỉnh xin giải pháp, khai thông tâm trí. Thế nhưng...ai...Ta gọi mấy lần, đều không thấy sư huynh đáp lại. Liền cả gan đẩy cửa phòng, bên trong tuyệt nhiên lại không có một bóng ngươi. Chúng ta đã tìm khắp thiền viện, Pháp Đường, Tàng Kinh Các cũng không tìm được.” Đại sư Thích Đức thở dài, đưa tay day mi tâm, bộ dáng mệt mỏi không thôi.

Sắc trời cũng sẩm tối, một đợt gió lạnh nổi lên, tràn vào trong khách phòng. Không khí đột nhiên trở lên lạnh lẽo, những người ngồi đó không hẹn cùng run lên một cái.

“Ta đói rồi.” Tư Lạp thành thật nói.

“Nga.. là bần tăng không chu đáo. Mải nói chuyện chính sự, quên mất việc tiếp đãi các vị.” Đại sư Thích Đức vỗ trán một cái, miệng cười hoà nhã. Sau đó quay sang Ngộ Tâm dặn dò.

Ngộ Tâm nương theo lời của đại sư Thích Đức, dẫn đám người đi thẳng đến Trai đường. Nơi này được chia làm ba gian rộng rãi. Một gian dành cho khách hành hương. Gian kế bên dành cho những nhà sư đi hành khất. Gian phòng cuối cùng là gian của các sa di, tiểu tăng của chùa hoạt động. Hiện tại đã đến giờ ăn, quả nhiên trong Trai đường đông đúc, nhưng không bởi vì thế mà ồn ào, trái lại không khí cực kì an tĩnh, cơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm rất nhỏ của bát đũa.

Ngộ Tâm nói: “Mời các vị thí chủ ngồi tạm. Tiểu tăng đi chuẩn bị đồ ăn chay.”

Tư Lạp, Lục Đạo cùng đám người Mao Tuế an toạ ngồi xuống bàn. Đợi sa di Ngộ Tâm đi khuất, Tư Lạp mở miệng:

“Nếu phương trượng chết. Đại sư Thích Đức sẽ đảm nhiệm chức trụ trì?”

“Đúng là vậy. Quan binh vẫn đang dò tìm tung tích của phương trượng. Dù sao chết cũng phải thấy xác.” Lục Đạo trả lời.

“Ngươi làm pháp sư phục vụ cho những mục đích gì?” Tư Lạp nhìn Lục Đạo trào phúng nói.

“Ta rất nhiều việc a. Tỉ như lập pháp đàn, cúng tế thần linh, cầu mưa thuận gió hoà, yểm bùa, lập trận pháp,...”

“Vậy tại sao ngươi không làm thiên sư như bọn họ?” Tư Lạp ngắt lời Lục Đạo, tiếp tục hỏi.

Đám người Mao Tuế được điểm danh, thoáng giật mình. Mao Tuế lắc đầu lên tiếng: “Tu vi của hắn không cao.”

“Không có tiền đồ.” Tư Lạp khinh thường nhìn Lục Đạo. So với cha của hắn, thế hệ kế thừa đi xuống thảm hại.

Lục Đạo mặt mũi xấu hổ, khẽ e hèm một tiếng, mắt liếc đi nơi khác, mượn cớ đổi chủ đề:

“Tư Lạp tiểu thư có phát hiện ra được điều gì không?”

“Có.”

“Vậy thỉnh nàng nói ....”

Lời còn chưa dứt, phía sau liền vang lên tiếng bước chân. Ngộ Tâm dẫn theo hai vị hoà thượng đi theo sau, trên tay bưng khay đồ ăn cẩn thận đặt xuống bàn.

“Để các vị thí chủ đợi lâu. Trong chùa chỉ có thức ăn chay, các thị chủ dùng tạm.” Ngộ Tâm khách khí nói, tay chắp trước ngực tạ lỗi.

Đợi cho đến khi mấy bát đồ ăn chay được đặt ngay ngắn trước mặt mọi mọi người, đầy đủ đũa trúc thìa muôi. Tư Lạp nhìn thoáng qua bát đũa, hướng Ngộ Tâm hỏi: “Ngộ Trí đâu?”

Ngộ Tâm hơi hơi ngẩn người, đáy mặt lộ rõ tia bối rối: “Ngộ Trí bị điên rồi.”

“Hắn gặp phải chuyện gì à?”

“Nửa năm trước, đột nhiên phát bệnh, sau đó tinh thần của Ngộ Trí luôn sợ hãi thứ gì đó. Lúc nào miệng cũng lẩm bẩm - đầu của ta, tay của ta, chân của ta. Thần trí không ổn định. Thi thoảng lại gào thét cứu mạng, có quỷ.” Ngộ Tâm tâm tình nặng nề, lắc đầu thở dài.

Lục Đạo cùng đám người Mao Tuế một phen chấn kinh. Trong lòng thầm than, tà uế quá nặng.

Tư Lạp rơi vào trầm tư. Cô luôn cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc gì đó, nhưng gỡ nút thắt quả nhiên không đơn giản. Tư Lạp nhấc đũa, bắt đầu ăn, mặc kệ mọi thứ, giải quyết bụng đói trước mắt là điều kiện tiên quyết.

Dùng bữa xong, Ngộ Tâm dẫn đoàn người tới một thiền viện gần đó dùng trà. Sau đó liền cáo lui đi chuẩn bị phòng cho từng người.

“Lại nói, Tư Lạp tiểu thư phát hiện được manh mối gì?” Lục Đạo hỏi.

“Phương trượng Thích Ca đã chết.” Tư Lạp thản nhiên trả lời.

“Nguyên lai là như vậy.” Lục Đạo nói thầm. “Vậy xác của y đang ở đâu?” Câu hỏi này cũng là câu hỏi luôn hiện hữu trong lòng của mỗi người - chết thì phải thấy xác.

“Ngày mai liền đi gặp Ngộ Trí.” Tư Lạp ngõ ngõ ngón tay lên bàn, bắt đầu tính toán.

“Mao thiên sư, ngươi lập đàn gọi hồn một lần nữa. Ba người các ngươi lén qua thiền viện sau núi của phương trượng điều tra.”

Tư Lạp nói tiếp, hướng đám thầy trò Mao Tuế phân phó.

“Còn ngươi...” Tư Lạp quay sang nhìn Lục Đạo, ánh mắt hưng phấn lạ thường.

Lục Đạo thầm kêu, không tốt!

“Ngươi ra lăng mộ sau núi của Ôn Dã, dùng máu của ngươi để mở kết giới trấn áp xung quanh lặng mộ. Sau đó...” Tư Lạp cười quỷ dị.

“Sau đó đào mộ, đem xác Ôn Dã đến cho ta.”

Thanh âm thoảng như gió bay thẳng vào tai Lục Đạo. Hắn trợn tròn mắt, chấn kinh nhìn Tư Lạp cầu xin sự giải thoát. Thầy trò Mao Tuế chứng kiện một màn, không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ - nàng nhất định sắp làm ra loại chuyện tày trời.

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.