Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4935 chữ

Tư Lạp nhâm nhi tách trà, ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn. Đám người Mao thiên sư cùng Lục Đạo nhìn biểu cảm này của Tư Lạp tuy sốt ruột nhưng đều không dám mở miệng làm phiền.

“Ngộ Tâm, ngươi đưa Ngộ Trí tới đây.” Tư Lạp hướng Ngộ Tâm nói.

“Ta chỉ sợ sư đệ không chịu ra ngoài a...” Ngộ Tâm vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ta liền có một pháp cú giúp hắn thanh tỉnh tạm thời.” Tư Lạp bật cười, Ngộ Tâm ngơ ngác nhìn cô khó hiểu. “ Nếu mà mạc áo cà sa. Lòng còn ô uế, tâm tà quẩn quanh. Chưa tự chế, thiếu chân tình. Xứng đâu mà khoác vào mình áo kia. “

“Nga... không ngờ thí chủ còn biết pháp cú này trong Phập pháp a. Ta đi liền, bất quá nếu không được, vẫn thỉnh thí chủ đi một chuyến.” Ngộ Tâm minh bạch, xoay người rời đi.

Đợi đến lúc Ngộ Tâm đi khuất, Tư Lạp nhìn ba đồ nhi của Mao Tuế nói: “Các ngươi đi theo dõi Thích Đức. Nhất cử nhất động đều quan sát không sai một li.”

“Mao Tuế, ngươi đi một chuyến tới rừng trúc. Rồi đi tới thiền viện của phương trượng. Sau đó đi quay về đây nói cho ta.”

Thầy trò Mao Tuế tuy không hiểu gì nhưng đều không có ý phản đối. Nội tâm bọn họ đều rõ - Tư Lạp tiểu thư tất thẩy đều có ý đồ. Còn Lục Đạo biết hôm nay vận khí của hắn tốt, liền không bị sai vặt nhiều.

Quả nhiên pháp cú của Tư Lạp có tác dụng, một lúc sau Ngộ Trí thất thần đi theo sau Ngộ Tâm, thi thoảng quay đầu nhìn về phía sau cảnh giác. Lúc này, Tư Lạp quay sang Lục Đạo nói nhỏ:

“Ngươi dẫn dụ tiểu sa di đi xa một chút. Ta muốn nói chuyện riêng với Ngộ Trí.”

Lời vừa dứt, bên tai vang lên tiếng của Ngộ Tâm:

“Tư Lạp tiểu thư, Ngộ Trí đã đến.”

Tư Lạp gật đầu. Ngộ Trí nhìn Tư Lạp một cái, sau đó sợ sệt lui vào góc phòng.

“Ngộ Tâm hoà thượng, ta phát hiện được một chút manh mối. Ngươi đưa ta đến Tàng Kinh Các.” Lục Đạo cố tình làm ra cái bộ mặt xuất thần.

Ngộ Tâm mặt thoáng ngờ nghệch, bối rối nhìn Ngộ Trí thần trí không ổn định rồi lại nhìn Tư Lạp, nhất thời không biết làm thế nào.

“Ngươi mau đưa Lục công tử đi đi.” Tư Lạp trấn an.

Ngộ Tâm lúc này mới bất đắc dĩ tuân lệnh, dẫn theo Lục Đạo rời đi. Tư Lạp ngồi trên ghế, nâng chén trà uống một hớp, nhìn về phía Ngộ Trí co ro trong phòng như con chuột con.

“Ngươi đã nhìn thấy được gì?” Tư Lạp bình tĩnh hỏi.

“Đầu của ta. Tay của ta. Chân của ta. Đâu rồi?” Thanh âm của Ngộ Trí cố ý cho Tư Lạp nghe lọt vào tai.

“Hung thủ giết phương trượng Thích Ca là ai?”

Tư Lạp trở về phòng cũng đã khuya. Vừa mở cửa bước vào liền thấy Ôn Dã bằng da bằng thịt đang ngồi uống trà. Gương mặt nhìn có chút thần sắc, cánh môi hồng nhuận, nhưng làn da vẫn tái nhợt. Tóc cột gọn gàng, thân mang hắc y, trên áo khoác có thêu hình rồng chỉ vàng uốn lượn, toàn thân toát ra thần khí đế vương cao ngạo.

“Ngươi kiếm đâu ra y phục đó vậy?” Tư Lạp ngồi xuống ghế, thuận tiện rót cho mình một chén trà.

“Ta... trở về hoàng cung lấy. Nàng không thích?” Ôn Dã hỏi, thanh âm đều đều không biểu cảm.

Tư Lạp lắc đầu bó tay.

“Ta thích. Đêm nay ngươi có thể làm ấm giường cho ta.” Tư Lạp thản nhiên nói.

Dù sao hắn cũng là nô lệ của cô. Sạch sẽ thơm tho rồi thì có thể bồi giường cho cô thôi. Điều đó là hiển nhiên. Nô lệ chính là bảo vệ dưới đất và hầu hạ cả ở trên giường!

Ôn Dã gật đầu, miệng cong lên tạo thành một vòng bán nguyệt vô cùng hoàn mỹ. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt y càng trở nên hư ảo mị hoặc.

Khiết Thanh bị Tư Lãng cùng Hạ Tư Đình đùn đẩy nhiệm vụ, giao cho cô đến báo cáo sự việc hôm nay cho Tư Lạp tiểu thư. Đứng trước viện phòng của Tư Lạp, bên trong phòng liền truyền đến tiếng của nàng cùng một nam nhân khác. Khiết Thanh vốn dĩ không muốn làm phiền, vì thế xoay người rời đi.

“Ai ngoài cửa?” Còn chưa kịp đi nổi nửa bước, giọng nói lạnh lùng của nam nhân kia truy hỏi.

“A... ta là Khiết Thanh, đến báo cho Tư Lạp cô nương một chuyện.” Khiết Thanh nhanh chóng chấn tĩnh.

“Vào đi.” Tư Lạp nói vọng ra.

Khiết Thanh cẩn thận đẩy cửa bước vào liền bị vẻ đẹp của nam nhân ngồi cạnh Tư Lạp hớp hồn, hơi hơi ngẩn ra. Ôn Dã bị Khiết Thanh nhìn chằm chằm, tỏ vẻ không hài lòng, liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn y. Tư Lạp chứng kiến một màn, liền muốn huỷ dung của Ôn Dã.

“Khiết Thanh cô nương?” Tư Lạp bất mãn lên tiếng. Nhìn nô lệ của cô cũng phải trả phí!

“A... ta... thất lễ rồi.” Khiết Thanh thanh tỉnh, hai má đỏ ửng cười ngại ngùng.

Tư Lạp lại càng không thể chấp nhận được thái độ của y. Cau mày: “Được rồi. Mau nói đi.”

Khiết Thanh bắt đầu kể lại sự tình hôm nay bọn cô thu thập được.

“Đại sư Thích Đức sau khi giảng đạo sau liền lén lút đi ra phía hậu viện gặp một đại thẩm. Bất quá bọn ta không nghe rõ cuộc đối thoại nhưng thái độ của bọn họ rất kì lạ. Vì thế nên bọn ta để Tư Lãng đi theo đại thẩm kia tận xuống núi.”

“Rất thông minh.” Tư Lạp tán thưởng.

Khiết Thanh được cô khen đỏ mặt, ánh mắt lại liếc nhìn Ôn Dã một cái. Tiếp tục nói:

“Đại thẩm tên là Ức Lệ, chủ quán chuyên giao bán thịt lợn khắp kinh thành. Lệ thẩm không có phu quân, nhưng lại sinh ra một nữ tử. Người dân xung quanh chỉ đồn là chửa hoang, không biết cha nàng là ai. Nữ tử tên một chữ Hàn. Nàng bị câm. Nghe nói nàng đau ốm triền miên, vì thế Lệ thẩm thường xuyên lên chùa dâng hương cúng bái. Còn lại đều không có gì khác thường.”

Tư Lạp im lặng lắng nghe không sót một chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tách trà cau mày suy nghĩ. Ôn Dã một mực quan sát từng biểu cảm trên gương mặt y, miệng khẽ nhếch lên cười. Khiết Thanh cũng lén lút nhìn dung mạo Ôn Dã thêm một cái để tạc ghi trong lòng.

“Đêm nay ngươi muốn lưu lại ngủ cùng ta?” Tư Lạp nhíu mày nhìn về phía Khiết Thanh.

“A...không có. Ta...nếu không có việc gì, ta xin cáo từ.” Khiết Thanh lúng túng rời đi.

Tư Lạp chán ghét nhìn Khiết Thanh. Cô đứng dậy tháo lớp áo khoác dày dặn xuống xoay người nằm lên giường. Miệng nói: “Tắt đèn.”

Lời vừa dứt, căn phòng tối sầm, không gian trở nên tịch mịch.

Tư Lạp mắt nhắm nhưng không ngủ, còn cố ý nằm lui vào góc giường, chừa một khoảng phía ngoài cho cái xác nào đó. Thế nhưng áng chừng khoảng gần một canh giờ, Ôn Dã cũng không có động tĩnh gì. Tư Lạp vô cùng khó chịu, trong lòng dâng lên tư vị bất mãn, chân đạp chăn, lăn lộn chửi thầm. Bỗng một cỗ lực kéo cô vào lòng. Vòm ngực đối phương rắn chắc, tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu.

“Mau ngủ đi.” Trong giọng nói mang theo ý cười.

Tư Lạp không nói gì, dụi vào ngực Ôn Dã tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt, nhích người tìm tư thế thoải mái nhất rồi thiếp đi. Trong mơ màng cảm nhận được vật gì đó mềm mại áp lên trán cô.

Sáng hôm sau, một thảm kịch đã xảy ra.

“ÔN DÃ...”

Tư Lạp mặt mũi hằm hằm, trừng trừng nhìn thân ảnh mờ ảo vẻ mặt vô tội.

“Ngươi...”

Tư Lạp vô cùng tức giận. Sáng sớm cơ thể của cô không cử động được, toàn thân đau nhức rã rời. Sau đó mở mắt ra liền phát hiện thân xác của Ôn Dã đang ngắt ngao ôm cô chặt cứng. Nhúc nhích xê dịch thế nào cũng không thoát ra khỏi vòng tay cứng đờ nay được. Ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Ta không cố ý.”

Ôn Dã đích thị là không cố ý thật. Hắn đâu biết trời còn chưa sáng, thân xác kia của hắn liền đẩy hồn thể ra. Nhập lại thế nào cũng không nhập được. Đành bất đắc dĩ quanh quẩn trong phòng chờ Tư Lạp tỉnh dậy.

“Mau đi gọi Lục Đạo cùng đám thiên sư kia tới đây. Buông trướng mạn xuống cho ta.” Tư Lạp nghiến răng, trong lòng ngập tràn lửa hận - dây dưa vào nam nhân, hỏng việc lớn. Xương cốt ê ẩm, tứ chi bị cố định một chỗ dần trở nên tê dại.

Tiếng chuông chùa vừa điểm, Lục Đạo cùng thầy trò Mao Tuế có mặt.

“Sớm nha.” Lục Đạo ngáp một cái.

Đám người Mao Tuế liếc mắt khinh thường một phen - quả nhiên không có tiền đồ. Bọn hắn thường dậy từ rất sớm cúng bái sư tổ, múa vài đường kiếm gỗ, sau đó niệm chú tĩnh tâm.

“Khiết Thanh, Tư Lãng, Tư Đình, các ngươi đến thiền viện của phương trượng. Không cần khoa trương công khai. Tìm bằng được tấm bùa trấn yểm. Thiền phòng bị khoá thì tìm cách mà vào. Thậm trí đào từng tấc đất lên cũng không tệ. Không làm xong thì bỏ nghề thiên sư đi.” Tư Lạp lạnh lùng nói.

Khiết Thanh, Tư Lãng, cùng Tư Đình trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thanh: “Chúng ta sẽ cố gắng.”

“Lục Đạo, ngươi tìm cách đưa Ngộ Tâm xuống núi, nói với hắn: đại sư Thích Đức kêu hắn mời Lệ thẩm cùng nữ tử của nàng lên chùa. Sau đó đến nha môn mời nha môn cùng đi một chuyến.”

“Không thành vấn đề.” Lục Đạo nhún vai.

“Mao Tuế, từ rừng trúc đi về hướng bắc sẽ đi tới đâu?” Tư Lạp hỏi.

“Thẳng tới thiền viện phương trượng.” Mao Tuế đáp

“Từ rừng trúc hướng về phía nam sẽ đi tới đâu?”

“Thẳng tới thiền phòng của các tăng nhân hoà thượng.”

“Mao Tuế, ngươi giữ chân Thích Đức, đợi đến khi đám đồ nhi của ngươi tìm ra được bùa trấn yểm. Ngươi liền tới khai ấn phá giải. Sau đó tất cả tập trung trước thiền

viện phương trượng. Chờ ta.” Tư Lạp phân phó.

“Được.” Mao Tuế gật đầu.

Phía sau trướng mạn đột nhiên im lặng. Lục Đạo cùng đám Mao thiên sư cho rằng Tư Lạp đang tính toán gì đó, vì thế nên không tiện làm phiền liền nhấc bước tiến thẳng cửa đi ra ngoài.

Tư Lạp nhíu mày, trong lòng vẫn còn một nút thắt chưa được tháo gỡ - rốt cuộc tiểu hoà thượng kia vì lí gì mà chết?

“Ôn...” - “Ta đây.”

Còn chưa nói xong tiếng “Dã”, Ôn Dã tụ thành một đám quỷ khí, đem một nửa thân trên hiện lên không trung, đối diện Tư Lạp nói.

Tư Lạp nhìn hắn hừ lạnh.

“Ngươi nói xem, vì sao tên tiểu hoà thượng kia lại chết?”

“Nhìn thấy thứ không nên biết.” Ôn Dã trả lời.

“Hắn đi đến thiền phòng của phương trượng Thích Ca?” Tư Lạp hỏi.

“Đúng.”

“Hắn đến đó làm gì?”

“Trộm bảo vật.”

“Ngươi biết nhưng không nói cho ta nghe?” Tư Lạp nhíu mày, trong lòng cực kì không vui, tư thế nằm không thoải mái, cơ thể đau nhức, ánh mắt nhìn Ôn Dã thập phần chán ghét.

“Nàng...không hỏi.” Ôn Dã nét mặt vô tội trả lời. “Lần sau...ta sẽ tự giác.” Nhìn Tư Lạp tỏ ý không hài lòng, hắn cố gắng bổ sung thêm.

Sẩm tối, mọi người có mặt đông đủ ở thiền viện của phương trượng theo lời dặn dò của Tư Lạp. Bọn người Khiết Thanh vốn dĩ ban đầu không tìm ra được manh mối gì, cũng may Hạ Tư Đình có tố chất hơn người, y từng đọc qua sách tà thuật, nhìn mấy tấm thẻ gỗ sơn màu đỏ treo trên cây bồ đề có chút quen thuộc. Bất quá hắn không chắc chắn, đợi đến khi Mao Tuế đến hắn liền hỏi một phen. Thế nhưng, Mao thiên sư cũng chưa từng nhìn qua, chỉ cảm thấy nét vẽ trên thẻ gỗ loang lổ vệt ngắn vệt dài vô cùng quỷ dị. Lục Đạo dẫn theo Lệ thẩm cùng nữ tử của nàng, theo sau là Thẩm bộ khoái hông đeo trường kiếm, khí thế uy nghiêm đi tới. Còn sa di Ngộ Tâm thì chạy đi mời đại sư Thích Đức.

Tư Lạp vốn đây là lần đầu tới thiền viện của phương trượng, nhất thời không xác định được phương hướng. Cũng may sắc trời vừa tối, Ôn Dã hồn hoàn thân xác, quang minh chính đại dẫn đường cho Tư Lạp. Khi còn sống, mỗi lần phải xuất quân đi chinh chiến, hắn đều lên Huyền Không Tự dâng hương, vì thế đối với phương trượng Thích Ca cũng gọi là quen biết qua lễ nghi. Ôn Dã dẫn Tư Lạp rẽ qua hết thiền viện này tới thiền viện khác, đi qua bảo điện, thông qua Tàng Kinh Các, trái phải lẫn lộn đến nỗi cô choáng váng, mãi cho đến khi Ôn Da nói - đến nơi rồi, lúc này Tư Lạp mới định thần đầu óc.

Thiền viện của phương trượng Thích Ca ở trên một vách núi, cửa viện quay mặt về phía thác nước trên khe núi, mười mấy tùng cổ thụ uốn lượn lộ rõ thiền ý. Ở góc sân, một cây bồ đề tán lá tản rộng thành một vòm, trên cành cây treo mấy chục cái thẻ gỗ màu đỏ, bên trên có vài kí tự cẩu thả run dế. Dước gốc bồ đề có một tảng đá lớn màu trắng , xung quanh có bốn chiếc đôn bằng đá bị tuyết phủ kín. Sát bên vách núi được xây lan can bằng đá xanh, bên trên điểm một đoá hoa sen được làm bằng sứ. Gió núi lồng lộc, thác nước đổ xuống tạo thành một lớp sương mù mờ ảo, thoạt nhìn giống như tiên cảnh.

Nhóm người nhìn thấy Tư Lạp cùng một nam nhân đeo mặt nạ ngọc, trong lòng không khỏi thắc mắc. Ngoại trừ Lục Đạo, bóng dáng này cũng quá quen mắt đi, liền run rẩy nghĩ đến xác sống. Khiết Thanh mơ hồ có thể nhận ra nửa ngũ quan kia, chốc chốc hai má hơi đỏ ửng. Mẹ con Lệ thẩm thì ngơ ngẩn, đáy mắt kiêng dè quan sát.

“Nga, các thí chủ cho gọi bần tăng tới đây có chuyện gì?” Thích Đức thân mang áo cà sa vân chỉ kim tuyến lấp lánh, chắp tay trước ngực hành lễ, miệng hỏi nhưng ánh mắt lại thoáng lướt qua Ức Lệ cùng nữ tử. Đi theo phía sau là Ngộ Tâm, vẻ mặt hối lỗi như vừa được khai thông chuyện gì đó.

“Để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện.” Tư Lạp chắp tay sau lưng, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm tấm thẻ gỗ trên cây bồ đề.

“Ai... thí chủ nếu muốn kể chuyện thì tới khách phòng đi. Buổi tối ở ngoài dễ cảm lạnh.” Thích Đức cười hoà nhã.

“Cách đây rất lâu về trước, có một đôi huynh đệ ham mê phật pháp, tu tâm khổ luyện. Vị sư huynh tài trí hơn sư đệ, giác ngộ thiền ý sâu xa hơn, liền đảm nhiệm chức phương trượng, cao cao tại thượng. Sư đệ kia luôn cảm thấy bản thân dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua sư huynh của mình, liền rất không can tâm. Bỗng một ngày nọ, hắn tình cờ gặp lại cô nương thanh mai trúc mã thời hồng trần, trong lúc đố kỵ ghen ghét vị sư huynh của mình, tâm tà quấy nhiễu, liền làm ra loại chuyện tơ vương tình ái. Nhưng tuyệt nhiên không chịu trách nhiệm, chỉ biết lén lút thăm hỏi vị cô nương kia cùng nữ tử của mình. Cho đến một ngày, phương trượng tình cờ biết chân tướng...” Tư Lạp lúc này vươn cánh tay lấy xuống một tấm thẻ gỗ cách đó không xa, đôi lông mày nhếch lên nhìn về phía Thích Đức lúc này mặt có hơi tái nhợt.

“Hắn cầu xin sư huynh cho hắn một cơ hội, thế nhưng phương trượng trước sau đều cự tuyệt. Ý tứ muốn trục xuất hắn ra khỏi chùa. Còn đối với hắn, bị đuổi đi khác nào mất đi pháp danh, bỏ lỡ cả một đời theo đuổi phật pháp của hắn? Vì thế trong lúc tức thời, hắn lợi dụng lúc phương trượng đang khổ luyện, liền lén lút ra tay sát hại. Một màn này lại bị cô nương kia nhìn thấy. Tuy sợ hãi nhưng vì người mình yêu, nàng nguyện ý trở thành đồng phạm. Thích Đức, ngươi nghe có quen tai không? Câu chuyện này hẳn là ám ảnh với người từng đêm đi.” Tư Lạp nhàn nhạt nói.

“Thí chủ thật biết kể chuyện a... Bần tăng không hiểu gì.” Thích Đức bình thản nói.

Tư Lạp lắc đầu cười, đi thẳng về phía Lệ thẩm, dương mắt nhìn.

“Ước Lệ, nàng nói xem, cha của nữ tử này là ai?”

“Ta...không biết.” Ước Lệ run rẩy, tay ghì chặt bàn tay nhỏ bé của Hàn. Đứa bé ngơ ngác nhìn mẫu thân mình.

“Nàng không muốn công khai sự thật? Vẫn muốn sống trong tủi nhục?” Tư Lạp truy hỏi.

“Ta...”

“Hay để ta nói giúp nàng? Hàn Đức là cha ruột của nữ tử này, cũng chính là đại sư Thích Đức?” Thanh âm trong trẻo vừa vặn lọt vào tai của tất thẩy những người có mặt tại đây. Ước Lệ ôm nhi tử vẻ mặt thất thần, mắt mở to miệng lầm bẩm nói gì đó.

Đám người Lục Đạo một phen chấn kinh. Ôn Dã nãy giờ vẫn đứng lặng dưới gốc cây bồ đề chăm chú nhìn Tư Lạp, không rõ biểu cảm ra sao, chỉ thấy môi hắn khẽ nhếch lên tán dương.

“Lạp thí chủ chớ nói bậy.” Thích Đức mặt biến xanh, chấp tay trước ngực miệng nói: A Di Đà Phật.

“Tất nhiên ta có chứng cứ.” Tư Lạp nhún vai.

“Thỉnh thí chủ chứng minh” Thích Đức cười lạnh. Hắn luôn cho rằng tất thẩy đều được dàn xếp vô cùng ổn thoả. Cứ cho là nàng phát hiện ra thanh trấn yểm kia, nhưng cũng chưa chắc hoá giải được. Ngay cả đám thiên sư kia cũng bó tay, nàng một thân không có tu vi, lại càng không thể. Nhân chứng chỉ có tên tiểu sa sa di kia, nhưng cũng bị hắn diệt khẩu rồi. Còn Ước Lệ? Hắn biết nàng yêu hắn, nàng yêu Hàn. Nàng càng không thể thừa nhận.

“Ngươi tuy rằng cẩn thận từng chi tiết. Nhưng trời cao có mắt, mọi sự trên đời đều có nhân có quả. Phương trượng Thích Ca thực ra đã mất tích hơn nửa năm nay. Ngươi cố ý đánh lén Thích Ca, để hắn không biết ai đã giết mình và bản thân mình là ai. Nếu quỷ sai có bắt thì hắn cũng không thể khai ra bất kỳ thông tin gì. Ngươi vì thế cũng thoát được một tội.” Vừa nói, Tư Lạp vừa giơ tấm thẻ gỗ lên.

“Nếu ta đoán không sai. Ngươi lấy máu làm mực, sử dụng tà thuật vẽ ấn kí lên tấm gỗ này, chặt tứ chi, chặt đầu của Thích Ca, chôn xuống gốc cây bồ đề, sau đó lập đàn chú trấn yểm. Tránh cho oan hồn của hắn tìm lại được thân phận, bị nhốt ở đây quanh quẩn, đến quỷ sai cũng không biết mà bắt đi được.”

“Nguyên lai là vậy.” Mao Tuế vuốt râu trầm tư. Ba đồ nhi của lão há hốc mồm kinh ngạc không thôi.

“Tiểu sa di chết ở rừng trúc, ban đầu hắn vốn lén lút đến thiền viện này để trộm đi pho tượng rát vàng trong thiền phòng của trụ trì. Thế nhưng lại vô tình thấy được ngươi đang lập trận pháp, hẳn là lúc ấy ngươi đang mặc trên người áo cà sa đính kim tuyến kia đi. Hắn chính vì sợ phát hiện nên quay người bỏ chạy, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo của người lập trận pháp kia ra sao thì đã bị giết. Trước khi chết hắn mơ màng thấy được oan hồn mặc đồ sư tăng, miệng nói: đầu của ta, chân của ta, tay của ta... vì thế mặc định kẻ giết hắn là quỷ.”

“Thẩm bộ đầu, ngươi còn nhớ kết quả khám nghiệm thi thể nguyên nhân dẫn đến cái chết của tiểu sa di không?” Tư Lạp hướng Thẩm Mặc hỏi.

Thẩm Mặc bị gọi tên, nhất thời hồ đồ, cử chỉ có chút lúng túng, đáp:

“Đầu bị chặt đứt, tứ chi cắt rời. Trước khi chết, hắn bị chấn thương ở vùng gáy, dẫn đến hôn mê. Bất quá... chúng ta kết luận là tự sát, vì không hề có bất kì manh mối nào.”

“Tất nhiên là có manh mối. Đó chính là pho tượng rát vàng kia. Nếu ta đoán không sai, hiện vẫn đang trong chùa, lại còn ở ngay trong viện phòng của đại sư Thích Đức đây. Trên pho tượng liền lưu lại vệt máu của tiểu sa di kia đi. Ngô Tâm, ngươi có thể dẫn Thẩm bộ đầu đi lục soát.”

Tư Lạp di chuyển tới trước mặt Thích Đức, lúc này mặt hắn đã biến xanh.

“Ta còn nhân chứng a... Ngô Trí, mau ra đây.”

Từ phía sau viện, một thân hình có chút mập mạp, mặt mũi trắng nõn đi ra.

“Ngươi có biết cái sai lớn nhất của ngươi là gì không? Quá chủ quan. Quá tự tin. Quá cẩn thận. Ban đầu ngươi mượn cớ có yêu quỷ mời thầy trò Mao Tuế đến, ý đồ của ngươi muốn bọn hắn thanh tẩy oan hồn Thích Ca khiến hắn hồn phi phách tán, địa ngục sẽ không có bằng chứng trừng phạt ngươi. Ngươi cố ý lưu Ngô Trí lại vì biết hắn có ích, hắn bị điên, càng chứng minh trong chùa đang có thứ không sạch sẽ. Nhưng người lại không biết rằng chính hắn là người chứng kiến hết thẩy những việc ngươi làm, để bảo toàn tính mạng, hắn cố ý giả điên.” Tư Lạp thích thú nhìn biểu cảm chuyển biến trên gương mặt của Thích Đức.

“Đúng vậy. Ta chính là nhìn thấy đại sư... sát hại phương trượng. Sau đó chặt đầu, tứ chi đem chôn xuống dưới gốc cây bồ đề. Còn thân thể ngài thì được Lệ thí chủ đem đi.” Ngộ Trí gật đầu thuận lại, trong đáy mắt không dấu nổi tia kinh hoàng liền chắp tay trước ngực lẩm bẩm niệm kinh.

Lời vừa dứt, bên viện liền truyền đến tiếng chân. Thẩm Mặc tay cầm pho tượng to bằng bàn tay, giơ lên nói:

“Tìm thấy rồi. Tìm thấy rồi. Đúng là có vết máu.”

“Là ta sơ xuất rồi.”

Thích Đức cười lớn nhìn Tư Lạp đầy ác ý. Ngay sau đó hắn liền vung chuỗi hạt, tung chưởng hướng về phía cô đánh tới. Mọi người nhất thời không kịp phản ứng, chớp mắt liền thấy thân ảnh của Ôn Dã vụt đến. Trước mắt Tư Lạp là bóng lưng to lớn, cô thoáng mỉm cười hài lòng. Ôn Dã trên tay vận một luồng khí đen đáp lại chưởng kia khiến Thích Đức văng ra xa, miệng phun ra máu. Sau đó bị Thẩm Mặc giữ tay đè xuống.

“Mao Tuế, chẳng phải ta nói ngươi phá giải trấn yểm sao?” Tư Lạp lúc này mới nhớ ra quay sang nhìn thầy trò Mao Tuế.

“Ta...ta chưa từng biết qua loại trận pháp này.”

“Không có tiền đồ!” Tư Lạp lắc đầu thở dài, đám thầy trò Mao Tuế xấu hổ cúi đầu.

“Ha ha ha... ngươi đừng hòng phá giải được bố trận này. Nếu lão già kia muốn tu tâm khổ luyện, như vậy hãy để hắn ở đây vĩnh viễn đi. Ha ha” Thích Đức cười điên cuồng, ánh mắt thách thức nhìn Tư Lạp.

“Suy nghĩ nông cạn. Ngươi quả thực không xứng với Phật pháp.” Tư Lạp khinh thường nói. Ngón tay đặt chạm vào chiếc nhẫn xoay nhẹ, dừng lại ở viên đá màu vàng. Trong không trung đột nhiên xuất hiện một cái hố màu đen sâu thẳm không thấy đáy, vừa vặn cho một người chui vào. Tư Lạp tiến lại, ngó đầu vào trong, đưa một tay vào lục tìm thứ gì đó. Ôn Dã đứng cạnh bất giác nắm chặt tay cô như sợ hố đen kia sẽ hút Tư Lạp vào, biến mất khỏi hắn một lần nữa. Mò mẫm được một lúc, Tư Lạp lấy ra một cây cầm cổ, hố đen theo đó cũng biến mất. Chứng kiến một màn này, đám người có mặt ở thiền viện trợn mắt há mồm, một phen chấn kinh.

“Cái loại tà thuật cổ này tuy đã bị thất truyền cả trăm năm. Nhưng đối với ta thì không là gì.” Tư Lạp mặt hơi cụp, nhìn Thích Đức từ trên cao, trong giọng nói chứa đầy sự ngạo mạn.

Bấy giờ, trong mắt của bọn họ phản chiếu thân ảnh của một nữ nhân thân mang huyết y ngồi giữa nền tuyết trắng, ngón tay linh hoạt lướt trên cây cầm cổ, tạo nên giai điệu êm tai. Đứng bên cạnh là một nam nhân thân mang hắc y, hai vạt áo có thêu hình rồng chỉ vàng uốn lượn, ý vị sâu xa, ánh mắt yêu chiều nhìn nữ nhân kia. Lục Đạo, thầy trò Mao Tuế, cùng những người có mặt khác bị khung cảnh trước mắt đẹp đẽ tới mức khiến bọn họ bị mê mẩn, nhất thời đều ngơ ngẩn hướng khúc cầm mà thưởng thức. Những tấm thẻ gỗ trên cây đung đưa vài cái, dần dần bị âm vang cắn nhuốt hoá thành mảnh bụi tan vào hư không.

“A...là đàn pháp thỉnh hồn” Mao Tuế kinh hô, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tư Lạp càng thêm nể phục.

Ngón tay của Tư Lạp gẩy đàn ngày một nhanh hơn, tiết tấu cũng trở nên dồn dập. Đợi đến khi phong ấn được giải, xa xa truyền đến một loạt âm thanh hỗn tạp, phong ba nổi lên, mơ hồ có thể nghe thấy: đầu của ta, tay của ta, chân của ta. Tiếng cầm một lần nữa thay đổi tiết tấu như một lời giãi bày, trấn an, tiễn đưa oan hồn vào chốn ngàn thu.

Tưng Tưng Tưng ...

Âm điệu kết thúc, cũng là lúc gió lặng, cảnh vật trở nên im ắng lạ thường. Tư Lạp trên trán rịn mồ hôi, mắt nhắm nghiền, miệng cong lên cười nhẹ như đang tiếp nhận điều gì đó vô cùng mãn nguyện.

“Ngô Tâm, Ngô Trí, các ngươi đào gốc cây bồ đề lên, sau đó đem bộ phận còn xót lại của phương trượng đi hoả táng.” Tư Lạp đứng dậy, hướng hai tiểu sa di giao phó tâm nguyện của trụ trì.

“Thẩm bộ đầu, còn lại giao cho nha môn các ngươi xử lí.” Tư Lạp nói tiếp, xoay người ý tứ rời đi.

Ước Lệ lúc này trên tay loé lên một vệt sáng bạc đâm thẳng về phía Thích Đức.

“A... ngươi...” Thích Đức kinh hô, trợn trừng mắt nhìn Ước Lệ. Một tay đẩy mạnh nàng ra, tay còn lại giữ con dao găm trên ngực vốn đã loang lổ máu.

Tư Lạp cùng đám người xung quanh đều cả kinh. Cũng không ngờ Ước Lệ lại hành động như vậy, chỉ thấy nàng cười quỷ dị, nước mắt lưng tròng.

“Hàn Đức, ta hận chàng.” Ước Lệ nghiến răng nói, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn Thích Đức. Sau đó ôm đầu hét lên, chạy thẳng về phía rừng trúc.

Hàn mặt mũi trắng bệnh, run rẩy ngã xuống nền đất. Lục Đạo nhịn không được liền tiến tới nâng nàng đứng dậy. Có lẽ do tâm lý bị hoảng loạn, vì thế nàng cố gắng tránh né sự giúp đỡ của Lục Đạo, cuối cùng kiệt sức mà ngất đi.

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.