Lúc đầu Khương Mật cũng có chút mơ màng, rất nhanh nàng đã hiểu là vì sao, còn không phải là do mẹ chồng tìm không được cách nào tốt để giải thích vì sao tiểu tức phụ nhà mình bỏ lại đứa nhỏ mới hai tháng tuổi mà đi ra ngoài lâu như vậy, khó mà nói thông được. Bà lại không thể nói với người khác chuyện nằm mơ gì đó, đành phải nói vậy để đánh người vì tò mò đến hỏi trở về.
Lấy lý do đưa đồ mà đi lâu như vậy vẫn có chút không đáng tin, ngược lại Tam Lang biên soạn một câu chuyện ra hình ra dáng, hương thân nghe được không hề hoài nghi, toàn bộ tin tưởng, sự tình cứ như vậy trôi qua.
Khương Mật đi phía sau Vệ Thành, nhìn tấm lưng thẳng tắp của chàng, tuy rằng không chắc chắn rộng lớn như hán tử nông dân, nhưng một hai năm nay chàng cũng thay đổi không ít, so với lúc mới thành thân đã tự tin hơn rất nhiều, trở nam nhân để cho người ta yên tâm dựa vào.
Trước đó lúc xe ngựa vào trấn, trái tim Khương Mật như bay lên, l hận không thể đoạn đường này ngắn đi một chút, lập tức về đến nhà thì càng tốt. Lúc thật sự xuống xe, đi ở trong thôn, nghe tướng công cùng bà con nói chuyện, tâm tư vốn đang rất khẩn trương của Khương Mật dịu đi rất nhiều.
Cả một đường xa như vậy đã đi hết rồi, chỉ còn lại một đoạn ngắn trước cửa nhà cần gì gấp gáp nữa?
Đến rồi, sắp tới rồi.
Lúc này đã có người hét lên về phía nhà cũ Vệ gia, hỏi Vệ lão đầu cùng Ngô bà tử có ở nhà không? con trai và con dâu các người đã về rồi. Ngô bà tử vừa rồi bận rộn chăm sóc cháu trai, vừa ôm vừa nói chuyện của cha mẹ hắn, đang nói, chợt nghe bên ngoài có tiếng động l truyền đến. Bởi vì khoảng cách còn xa, ban đầu bà chỉ chú ý tới là có người gọi mình, nói cái gì thì không nghe rõ. Bà ôm Nghiên Mực đi ra ngoài vài bước, muốn ra khỏi sân viện xem rốt cuộc là có chuyện gì, thì nhìn thấy mấy người cách đó không xa, đang ôm chăn bông xách hành lý cõng sọt sách...
Ngô thị chợt vui vẻ, là Tam Lang.
Tam Lang đã trở lại.
Con trai ta đã trở về rồi.
Bà ôm Nghiên Mực tiến lên nghênh đón, muốn nhìn kỹ Vệ Thành, cũng muốn cho Vệ Thành xem đứa con trai bốn tháng tuổi của chàng.
Vệ Thành đúng là bị hấp dẫn, chú ý đến thằng nhóc mập mạp mà nương ôm vào trong ngực đầu tiên, tinh thần của tiểu béo kia rất tốt, quay đầu nhìn chằm chằm vào đoàn người đang đi tới, nhìn nhìn, liền vươn tay về phía này, bộ dạng rất cao hứng, còn a a hai tiếng.
Ngô bà tử theo phương hướng hắn đưa tay nhìn qua, không phải là tam tức phụ sao đấy sao.
"Nghiên Mực còn nhớ rõ nương không?"
Nghim Mực không biết. Hắn căn bản nghe không hiểu bà nội đang nói cái gì, chỉ hướng Khương Mật duỗi tay, liên tục ngây ngốc vui vẻ.
Khương Mật ban đầu cảm thấy nhi tử chắc chắn không nhớ rõ nàng, lúc này nhìn Nghiên Mực đưa tay về phía nàng, chút nữa rơi lệ, cố nén khóc lóc đi lên nhận lấy người từ trong ngực mẹ chồng, nàng hôn lên hai bên mặt của Nghiên Mực một cái, lại hôn lên trán hắn, mới rưng rưng nói: "Nghiên mực còn nhớ nương không? Nương ở bên ngoài rất nhớ con. ”
Vệ Thành đi tới bên cạnh Khương Mật, nhìn theo tiểu mập mạp nàng đang ôm trong ngực, mặt mày đúng là không tệ.
"Nương đang nuôi heo đấy à? Sao lại mập vậy? ”
Ngô thị đang muốn cùng nhi tử hàn huyên, nghe nói như vậy, đen mặt.
"Đây là con ngươi. Là con trai ruột. Có người cha nào nói con như vậy không?”
"Ta thấy ngươi vừa trở về đã muốn bị ăn đòn rồi.”
Khương Mật bị nam nhân chọc cho vừa khóc vừa cười, nàng ôm Nghiên Mực nâng nâng: "Đúng là nặng hơn nhiều, nương thật biết nuôi người, so với lúc con ra ngoài Nghiên Mực nhìn cường tráng hơn nhiều. ”
Ngô thị thích nghe người ta khen ngợi, vui vẻ: "Vậy có phải không? trước khi con đi ta đã nói, cháu trai theo ta con cứ yên tâm. ”
"Sao lại đứng đây nói chuyện? Đi, vào nhà, ngồi xuống uống một ngụm nước đã, từ từ rồi nói. Tam tức phụ con lát nữa cũng nói với ta xem, sau khi ra ngoài gặp phải những chuyện gì, hơn hai tháng qua có yên ổn không?”
Bà con giúp mang hành lý đặt xuống sân trước cửa Vệ gia, nói thêm vài câu, rồi tản đi. Khương Mật ôm con trai thân thiết một hồi, cảm thấy đồ đạc cứ bày la liệt ra như vậy cũng không ổn, đưa tiểu mập mạp trong ngực cho Vệ Thành, bảo chàng ôm một lát, tự mình đi thu dọn đồ đạc.
Nàng tạm thời đem những thứ Vệ Thành dùng khi còn ở phủ học dời về tây phòng, chất đống ở một chỗ, rồi nhớ tới lúc xe ngựa rời khỏi phủ thành có đi ngang qua một cửa hàng bán mứt quả trái cây, bọn họ cũng dừng lại mua một chút mang về cho cha mẹ nếm thử.
Mứt trái cây là do Khương Mật mua, nàng cầm lấy, mang ra ngoài.
Ra đến nơi thì thấy người bình thường trời có sụp xuống cũng không nhíu mày một cái như Vệ Thành, bây giờ lại bó tay bó chân gượng gạo, chàng ngồi trong phòng chính, trong lòng ôm Nghiên Mực, động tác cứng ngắc, không dám nhúc nhích. Mẹ chồng Ngô thị ngồi đối diện, đang dạy chàng phải ôm thế nào Nghiên Mực mới có thể thoải mái, Vệ Thành lúc học thì vô cùng thông suốt, nhưng bây giờ lại rất ngốc nghếch, Ngô thị vỗ vỗ tay để chàng thả lỏng động tác một chút, đừng cứng đơ như vậy, nhưng chàng không làm được. Lúc cầm bút, chàng mạnh mẽ, khi viết chữ thì trầm ổn tự tin, bây giờ ôm một cục bông mềm mại trong ngực... Ôm chặt thì sợ hắn không thoải mái, mà buông lỏng tay lại sợ hắn rơi xuống đất.
Thấy tướng công nhìn về phía mẹ chồng Ngô thị cầu cứu, Khương Mật bật cười.
Vừa rồi vào phòng thu dọn đồ đạc, nàng chưa gặp cha chồng, thu thập xong ra tới nhà chính mới thấy, Khương Mật gọi cha, đến ngồi bên cạnh Vệ Thành, giải cứu chàng khỏi cảnh tay chân luống cuống.
Nghiên Mực thật ra rất ngoan, lúc trước bị cha ôm không thoải mái cũng chỉ là động nhẹ, không náo loạn, bây giờ ở trong ngực nương, càng dễ chịu, cả người thoải mái nằm sấp trước ngực nương, mắt híp lại.
Khương Mật một tay ôm, một tay sờ sờ bụng con trai: " Nương vừa mới cho ăn? ”
"Đúng là mới đây thôi."
"Con ở ngoài còn lo lắng hắn không quen được người khác cho bú sữa, thật u sầu." Nói xong Khương Mật đưa tay sờ khuôn mặt mập mạp vừa nhỏ vừa mềm mại của Nghiên Đài, thở dài, "Nhưng mà thế còn tốt, con đi không bao lâu thì cũng mất sữa, bây giờ cũng không có cách nào cho Nghiên Mực ăn. ”
Đây là chuyện trong dự tính, Ngô thị hỏi nàng có phải chịu rất nhiều khổ cực không? Đi xa như vậy không hề dễ dàng gì.
Khương Mật nhìn Vệ Thành một cái, nói với mẹ chồng: "Có đi mới biết tướng công mỗi lần đi đi về về thật vất vả, nương ngài còn nhớ không? Lúc con mang thai Nghiên Mực thì mập ra, sau đó ở cữ được ăn ngon uống tốt nên vẫn không mất đi tý thịt nào, vậy mà mới đi ra ngoài vài ngày đã gầy đi.”
" Đúng là gầy đi không ít, nhìn không khác lắm so với lúc mới vào cửa, con nói ta mới biết chuyện này, trước giờ Tam Lang chỉ biết lừa gạt qua loa, lúc nào cũng chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn."
Vệ phụ cùng Ngô thị đồng thời nhìn về phía Khương Mật, Khương Mật nhìn về phía Vệ Thành, Vệ Thành còn chưa kịp nháy mắt với nàng, Ngô thị đã nói: "Nhìn hắn làm gì? Xảy ra chuyện gì thì cứ nói thật! Đừng giấu ta.”
Khương Mật siết chặt hai tay, đem Nghiên Mực vững vàng ôn vào trong ngực, nói: "Đường từ nhà đến phủ thành đều rất thuận lợi, chỉ là từ trước đến nay con chưa từng ngồi xe ngựa, lần đầu tiên ngồi không quen, trên đường lại tương đối xóc nảy, nên thấy hơi không thoải mái. Sau khi đến phủ thành, ở nhờ nhà bạn học đồng môn của tướng công mấy ngày. Sau đó cùng hai vợ chồng nhà họ lên tỉnh thành, vẫn rất tốt, sau khi đến tỉnh thành thì tìm một tiểu viện yên tĩnh, thuê hai tháng, tướng công đọc sách, còn con nấu cơm cho giặt quần áo. Lúc sắp thi, mới xảy ra chuyện. ”
Vệ phụ vừa rồi vẫn còn đang bưng chén trà, sau đó ông sợ bị kích thích quá lớn làm rơi chén, mới đặt sang một bên. Trái tim Ngô thị cũng treo lên, thúc giục Khương Mật mau nói.
Khương Mật cân nhắc một chút, nói: "Trong số các học sinh đi thi, có không ít người đến từ Túc Châu, phần lớn bọn họ ở trong khách điếm. Sau đó có một ngày, mấy người quen biết với tướng công tìm đến tiểu viện chúng ta thuê, nói bọn họ muốn đi uống trà luận văn, mời tướng công cùng đi. Tướng công không đi, sau đó thì nghe được tin mấy vị kia xảy ra chuyện trên đường, bị người ta đánh đến sống dở chết dở, mặc dù người đánh đã bồi thường bạc, sự tình cũng đã kết thúc, nhưng bọn họ cũng bỏ lỡ luôn kỳ thi cử nhân ba năm một lần. ”
"Trên đường cái còn có thể xảy ra chuyện gì? Giữa ban ngày ban mặt mà bị người ta đánh? Tỉnh thành không có vương pháp à? ”
Khương Mật nói đến khô cả miệng, nàng đẩy Đẩy Vệ Thành: "Vẫn là tướng công chàng nói đi. ”
Đăng bởi | HD447 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 31 |