Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bẫy Giăng Chờ Giặc

Tiểu thuyết gốc · 1425 chữ

Chương 11: Bẫy Giăng Chờ Giặc

Đêm đó, dưới ánh trăng lờ mờ, Hưng và đội dân binh bắt đầu thực hiện kế hoạch. Họ di chuyển trong im lặng, mỗi người đều thận trọng để không phát ra bất kỳ tiếng động nào có thể đánh động đối phương. Lệnh đã được truyền xuống: đào hầm và cắm chông nhọn dọc theo các con đường dẫn vào làng. Đây sẽ là những chiếc bẫy ngầm, chờ đợi để hạ gục bất kỳ kẻ địch nào dám xâm nhập.

Hưng chỉ đạo từng chi tiết một. Anh chia đội dân binh thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm chịu trách nhiệm một đoạn đường nhất định. Những người đàn ông khỏe mạnh không chỉ đào hầm, mà còn đóng những thanh tre sắc nhọn xuống đáy hầm, đảm bảo rằng bất kỳ ai rơi vào sẽ không thể thoát ra một cách dễ dàng. Mỗi hầm đều được ngụy trang bằng những tấm lưới phủ lá cây, tạo cảm giác như đó chỉ là một phần tự nhiên của con đường.

Trong khi đó, Trần Hạo dẫn một nhóm khác dựng thêm các chướng ngại vật bằng đá và gỗ, chắn lối vào làng. Anh cũng lên kế hoạch dựng các hàng rào từ những thân cây đã được đốn hạ trước đó, tạo thành một hàng chắn kiên cố. Không chỉ là rào chắn, mỗi cánh cửa bằng gỗ cũng được gia cố thêm các thanh đinh sắt rỉ sét – những thứ sẽ gây ra vết thương nguy hiểm nếu địch thủ xông vào bất cẩn.

Khi mặt trời ló rạng ở phía xa, Hưng gọi tất cả người dân tập trung lại. Đứng trước đông đảo người làng, anh nói bằng giọng trầm tĩnh nhưng kiên quyết: "Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng cho cuộc đối đầu này. Nhưng để đảm bảo an toàn cho người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, ta muốn mọi người tạm thời rời khỏi làng. Trần Quý, ngươi sẽ dẫn họ lên núi, nơi đã được chuẩn bị sẵn chỗ trú."

Trần Quý gật đầu nhận lệnh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng toát lên sự quyết tâm. Anh nhìn lại dân làng, nói thêm vài lời động viên trước khi dẫn họ lên núi. Từng người theo chân anh, mỗi bước đi là một sự tiếc nuối rời xa nơi mình đã sinh sống, nhưng tất cả đều hiểu rằng đây là điều cần thiết để bảo vệ tính mạng và sức khỏe cho người thân.

Chỉ còn lại trong làng khoảng một trăm dân binh cùng Trần Hạo và Hưng. Không khí bao trùm lên bãi đất trống giữa làng giờ là sự căng thẳng đầy lo âu nhưng cũng kiên định. Đây là những con người sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng đối đầu với kẻ địch hung hãn, và hơn hết, họ biết rằng họ đang chiến đấu không chỉ vì bản thân mà vì gia đình, vì quê hương.

---

Buổi trưa hôm đó, Hưng triệu tập dân binh lại, phổ biến các chiến lược và nhắc nhở từng người về vị trí của mình trong trận chiến. Anh nhấn mạnh: "Nhớ rằng chúng ta không chỉ chiến đấu bằng sức lực, mà còn bằng trí tuệ. Kẻ địch sẽ đông hơn, nhưng chúng ta đã có lợi thế từ những cái bẫy và địa hình quen thuộc. Đừng rời vị trí khi chưa có lệnh, và đừng lơ là dù chỉ một giây."

Trần Hạo đứng cạnh Hưng, ánh mắt rực sáng với quyết tâm không lùi bước. Anh khẽ nói với những người xung quanh: "Những người rời làng đã trông cậy vào chúng ta. Chúng ta sẽ giữ vững nơi này, để họ có thể trở về bình yên."

Dân binh nhìn nhau, từng ánh mắt sắc lạnh đầy sự quyết tâm. Họ là những người dân bình thường, làm nông, làm nghề chài lưới, nhưng hôm nay đã trở thành những chiến binh gan góc, sẵn sàng bảo vệ mảnh đất mà họ yêu quý.

---

Chiều hôm đó, khi ánh mặt trời dần lặn xuống sau dãy núi, một làn bụi mù bốc lên từ phía xa. Nhìn kỹ, đó là đoàn quân của Trần Văn Kiệt, vị đại thiếu gia của gia tộc họ Trần, đang dẫn đầu một trăm gia đinh tiến vào làng. Gã mặc áo giáp sáng loáng, tay cầm một thanh kiếm dài, gương mặt hiện rõ vẻ ngạo mạn và tự tin tuyệt đối. Xung quanh gã là những tên gia đinh lực lưỡng, mỗi tên đều được trang bị đầy đủ vũ khí sắc bén, sẵn sàng xông vào chiến trận.

Hưng và Trần Hạo đứng trên một ngọn đồi nhỏ gần làng, từ xa quan sát đoàn quân của Trần Văn Kiệt đang tiến vào. Hưng khẽ thở dài, ánh mắt không hề lộ vẻ sợ hãi mà chỉ là sự tính toán kỹ lưỡng. Anh quay sang Trần Hạo, gật đầu ra hiệu. Trần Hạo hiểu ngay ý, lập tức ra lệnh cho dân binh vào vị trí mai phục.

Bên dưới, đoàn quân của Trần Văn Kiệt tiếp tục tiến tới, không hay biết rằng mỗi bước chân họ đang tiến gần hơn vào những cái bẫy đã được giăng sẵn. Khi tên đi đầu của đoàn bước vào khu vực bẫy, đất bất ngờ lún xuống, kéo theo tiếng hét thất thanh khi hắn rơi vào hầm chông. Những tên gia đinh khác lập tức giật mình, nhốn nháo tìm cách tránh xa khu vực đó.

Nhưng đã quá muộn, khi chỉ một giây sau đó, các hầm chông khác liên tục sụp đổ, từng tên gia đinh bị kéo xuống, tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi. Trần Văn Kiệt giận dữ, rút kiếm chỉ tay về phía trước, ra lệnh: "Tấn công! Tiến lên! Đừng để chúng coi thường chúng ta!"

Lúc này, Trần Hạo nhanh chóng phát tín hiệu cho dân binh ở các vị trí mai phục. Từ trên các vị trí ẩn nấp, những mũi tên sắc nhọn lao xuống như mưa, từng mũi tên đâm vào đoàn quân bên dưới, khiến chúng không thể tiến lên được. Tiếng gào thét hoảng loạn vang lên khi từng tên gia đinh ngã gục, cố gắng tìm nơi ẩn nấp nhưng không thể chống đỡ nổi trước đợt tấn công bất ngờ.

Thấy tình hình ngày càng bất lợi, Trần Văn Kiệt giận dữ hét lên, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận. Gã biết rằng làng này không hề dễ đối phó như gã nghĩ ban đầu. Dù đã mất đi một số người, nhưng hắn vẫn còn trong tay vài chục gia đinh cứng rắn, và hắn quyết không bỏ cuộc.

Lúc này, Hưng biết thời cơ đã đến. Anh ra lệnh cho dân binh từ ba hướng cùng lao ra, tấn công dồn dập. Trần Hạo dẫn đầu một nhóm, đối mặt trực tiếp với Trần Văn Kiệt và nhóm gia đinh cuối cùng. Hai bên lao vào trận chiến kịch liệt, từng tiếng kiếm va chạm vào nhau, từng tiếng la hét vang lên khắp làng.

Hưng quan sát từ xa, lòng anh không khỏi lo lắng cho các dân binh. Anh biết rằng cuộc chiến này không dễ dàng, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định. Làng này, dù có mất đi tất cả, vẫn phải đứng vững trước sự tàn ác của gia tộc họ Trần.

---

Cuối cùng, khi đêm buông xuống, tiếng ồn ào dần lắng lại, chỉ còn những tiếng thở hổn hển, mệt mỏi vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đoàn quân của Trần Văn Kiệt đã bị đánh lui, nhiều tên gia đinh bị hạ gục, kẻ sống sót cũng nhanh chóng rút lui trong hoảng loạn. Hưng và Trần Hạo đứng giữa làng, nhìn quanh cảnh hoang tàn, lòng không khỏi nghẹn ngào.

Hưng đặt tay lên vai Trần Hạo, nói khẽ: "Hôm nay, chúng ta đã chiến thắng, nhưng cuộc chiến còn dài. Gia tộc họ Trần sẽ không bỏ qua dễ dàng. Hãy chuẩn bị cho ngày mai, ngày mà chúng có thể quay lại, mạnh hơn và tàn bạo hơn."

Ánh trăng chiếu sáng lên gương mặt đầy mồ hôi và máu của những người dân làng kiên cường, nhưng ánh mắt họ vẫn rực sáng niềm tin. Trong lòng họ, không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ ngôi làng và những người thân yêu.

Bạn đang đọc Vương Quốc Nông Dân: Khởi Nghiệp Loạn Thế sáng tác bởi tranthaidan0704
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranthaidan0704
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.