ACT ONE: MAIDEN WORLD - chap 1
NEPHRETH: Các vị thần nói rằng khi chúng ta bước vào lò rèn bất tử, chúng ta sẽ không biết đến cái chết. Nhưng ngươi không nhìn thấy bi kịch đằng sau nó sao? Biết đến cái chết là biết trân trọng cuộc sống.
HALIOS: Nếu các vị thần không biết trân trọng cuộc sống, phaeron của tôi, họ biết gì?
NEPHRETH: Sự thù ghét, Halios. Vĩnh cửu và bất tận.
Trích -- War in Heaven --Trước khi người được gọi là Hoàng đế tiết lộ thân phận của mình, trước khi các aeldari trỗi dậy, trước khi những necrontyr trao đổi xác thịt của họ để lấy kim loại bất tử, thế giới vô danh này đã sinh ra trong sự biến động dữ dội.
Và bất chấp mọi thứ sẽ xảy ra, sự rung chuyển này khủng khiếp hơn bất kỳ thứ gì mà thế giới đó sẽ chứng kiến sau này.
Theo bạn, thứ sức mạnh kinh hoàng nhất mà một thế giới từng trải qua sẽ là gì ?
Là hàng tỷ viên đạn pháo được khai hỏa ngày đêm không ngừng nghỉ ?
Là những vụ nổ hạt nhân khủng khiếp được sinh ra do sự theo đuổi không có điểm dừng của sức mạnh tối thượng?
Không, tất cả chúng không là gì với những điều mà một thế giới trải qua khi nó vừa mới hình thành.
Đối với những mặt trận bị càn quét bởi hàng triệu tỷ tấn đạn pháo không là gì so với sự rung chuyển của các mảng kiến tạo trên 1 hành tinh non trẻ, và không có đầu đạn hạt nhân nào từng được chế tạo, dù lớn đến đâu, có thể sánh bằng một tỷ năm biến động của vô số núi lửa.
Đó là một thế giới không tên, vì chưa có ai sống ở đó để đặt tên cho nó.
Khi những sự king hoàng dần yếu đi, thế giới này lại bắt đầu chuẩn bị cho những sự sống đầu tiên. Những tảng băng cao to như những con tàu tuần dương liên tục di chuyển giữa những đại dương. Các mảng kiến tạo kết nối các lục địa lại với nhau, sự va chạm của chúng đẩy các rặng núi lên như những chiếc răng cắn vào nướu của một đứa trẻ. Trong đại dương vĩ đại của thế giới, một ngọn núi lửa dưới đáy biển phun magma nóng trắng vào bóng tối của đáy đại dương, dần dần xây dựng lên một hòn đảo. Sau đó, một dòng hải lưu khác di chuyển qua điểm phun trào, mang theo các hòn đảo được tạo ra về phía tây bắc khi dung dịch núi lửa tiếp tục trút xuống vùng nước đen ngòm lạnh giá. Và kết quả cho những sự di chuyển đó, một quần đảo dài được hình thành, giống như dấu gạch ngang của một mật mã cổ xưa chạy ngang qua màu xanh ngọc của biển.
Theo một cách nói nào đó, những nền văn minh đầu tiên đã hình thành xung quanh những hòn đảo này. Các vi sinh vật thống trị vùng nước ấm, tự chiến đấu với nhau vì mục đích sinh tồn. Cuộc chiến này vĩ đại đến mức, những sinh vật sẽ được sinh ra sau hàng tỷ năm nữa sẽ cố gắng tìm kiếm dấu tích của nó, diễn biến của nó, giống như đang tìm kiếm khởi nguồn của chính họ. Nhưng cuộc đấu tranh của chúng, chiến thắng của chúng và hành vi ăn thịt đồng loại của chúng đã không được chú ý ngay cả bởi chính bản thân chúng.
Tình cảm đối với chúng, là một sự phức tạp không cần thiết.
Rồi đến những sinh vật xây dựng lên thành phố vĩ đại. Các đàn san hô đã dựng lên những tháp hình phễu khổng lồ, những mạng lưới kiến trúc phân nhánh có màu xanh lá cây và đỏ tươi, những thành phố tràn đầy sức sống và hoạt động.
Và giống như mọi nền văn minh khởi nguyên khác, chúng được xây dựng dựa trên bộ xương của những nền văn minh đi trước. Lớp này đến lớp khác, mỗi thế hệ khô héo và hóa cứng, vì vậy những sinh vật sống ở trên không suy nghĩ gì về một nghĩa địa rộng lớn của những sinh vật đi trước đang nằm dưới chân chúng. Mà đúng hơn, chúng cũng không đủ nhận thức để suy nghĩ.
Có lẽ những con cá len lỏi qua những rạn san hô lớn này là những sinh vật có tri giác đầu tiên trên thế giới. Chúng không có chút cảm xúc nào ngoài sợ hãi, đau đớn và đói khát, nhưng sự xuất hiện của chúng đã báo trước một kỷ nguyên mới. Một kỷ nguyên không còn những sự sống vô tri mà là một cuộc diễu hành của các sinh vật vô cảm không có gì ngoài bản năng. Những bây giờ chúng đã có thể nhận thức được thế giới này.
Khi những con thằn lằn lớn trồi lên khỏi mặt nước, cuộc đấu tranh của vây và đuôi đã trở thành cuộc đấu tranh giữa chân, cơ bắp và những trái tim đập nhanh, mạnh mẽ cùng những dòng máu nóng được truyền đi khắp cơ thể bởi hệ thống mạch máu phức tạp. Và mặc dù những con thằn lằn khổng lồ này thông minh hơn cá một chút, nhưng chúng lại cảm thấy niềm vui khi máu nóng chảy trên lưỡi, sự đau đớn của vết thương đang mưng mủ và sự che chở của người mẹ. Chúng chết với số lượng lớn, xác chết thối rữa và bị nghiền nát bởi các quá trình địa chất rồi trở thành kim cương và dầu thô mà các sinh vật khác sẽ giết nhau để chiếm hữu sau một tương lai xa.
Và một số, chỉ một số ít thôi, sẽ đi vào trạng thái bất tử. Bị mắc kẹt trong phù sa và không thể phân hủy hoàn toàn, canxi trong xương của chúng sẽ thay thế từng nguyên tử xác thịt cho đến khi chỉ còn là những bộ xương bằng đá. Bất tử trong hình dạng, nhưng không còn gì trên cơ thể. Một sự nhạo báng đối với những sinh vật sống quan trọng mà chúng từng là.
Cuộc sống trên thế giới vô danh tiếp tục theo cách này trong hàng tỷ năm, không được phần còn lại của thiên hà chú ý.
Rồi một đêm nọ, một con Kỳ Đà đánh hơi thấy gió, cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Hướng chiếc mõm dài của mình lên trời, nó thu vào tầm mắt một cảnh tượng chưa từng thấy ở đó trước đây.
Những ngôi sao mới bùng cháy trong vệt cầu vồng trên bầu trời. Những điểm sáng nhóm lại với nhau một cách đều đặn không tự nhiên. Những ngọn đèn phát sáng từ những ngọn lửa, xanh lục như những tán cây trên đảo và di chuyển trên bầu trời như những đám mây.
Đối với bộ não thô sơ của Kỳ Đà, thông tin hình ảnh kỳ lạ như thế này chỉ có thể là ảo giác do ăn một trong những thứ có độc trên hòn đảo. Cơ thể nó kích hoạt phản xạ thanh lọc, nôn ra lòng đỏ trứng và rễ cây trước khi lao tới mê cung xoắn của những bụi cây trên mặt đất. Khi con Kỳ Đà theo dõi và đánh giá mối đe dọa, ánh sáng hạ xuống. Những sinh vật to lớn, với đôi cánh hình lưỡi liềm lớn quét về phía trước với cơ thể to lớn màu đen, chúng hầu như không nổi bật trong đêm.
Giống như bất kỳ sinh vật nào sống sót trên đảo, bản năng của kỳ đà biết rằng đây là một kẻ săn mồi khi nó mới chỉ nhìn thấy sinh vật này lần đầu tiên .
Ánh sáng ngọc lục bảo lạnh lẽo tràn ra từ bụng của các sinh vật, và con kỳ đà phát hiện ra mùi lạ của cát bị nung chảy thành thủy tinh khi sinh vật lạ kia đáp xuống bãi biển.
Một sinh vật hai chân bước ra khỏi sinh vật lạ, bàn chân của nó phá vỡ lớp thủy tinh vừa được hình thành. Ánh sáng lấp lánh trên cơ thể chúng như mặt trời trên biển, và đôi mắt của chúng có màu xanh lục giống như ánh sáng của những kẻ săn mồi đang bay.
Thế giới này sẽ không còn vô danh nữa.
Đăng bởi | tamdiepyn2425 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |