Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm nắng

Tiểu thuyết gốc · 2059 chữ

Thời gian cứ trôi qua, và tất nhiên cũng sẽ có một vài điều thay đổi. Tình cảm giữa tôi và Na Uy dường như không đơn thuần như trước nữa. Ngày qua ngày tiếp xúc, làm việc cùng cô ấy, dường như tôi đã có chút rung động. Có lẽ là ngay từ cái nhìn đầu tiên với Na Uy, tôi đã có chút dì đó xao xuyến nhưng thật khó tả. Và bây giờ, tôi nghĩ có lẽ tôi đã thích Na Uy. Nhưng tôi vẫn không muốn Na Uy biết chuyện này bởi tôi nghĩ cả tôi và cô ấy đều là hai đứa chăm học, không muốn vì chuyện gì khác mà quên đi việc học trước mắt, vậy nên tôi nghĩ vẫn phải nên tập trung lo học cho thật ổn định cái đã, rồi có chuyện gì hãy nói sau.

Một hôm nọ, tôi đang lái xe đi học về trên đường Lý Thường Kiệt, tôi nhìn thấy tấm bảng tuyển nhân viên phục vụ quán bán Trái cây tô với lương hai triệu rưỡi một tháng. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ có nên đi làm hay không, bởi thời gian học của tôi cũng tạm ổn định, thiết nghĩ đi làm thêm để có tiền trang trải học phí phụ đỡ gia đình tôi. Hôm đó tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi, thế là tôi nhắn tin cho Na Uy để rủ cậu ấy làm chung. Sau một hồi suy nghĩ, Na Uy đã đồng ý và cô ấy còn có rủ cả Khánh Linh nữa. Tôi nghĩ vậy cũng tốt, bởi vì làm vào buổi tối, nên Na Uy đi chung với Khánh Linh cho an toàn, tôi cũng bớt phần nào lo lắng.

Thời gian cứ thế lại trôi qua, tình cảm của tôi dành cho Na Uy lại một lớn dần, tôi nghĩ chắc mình đã thích cô ấy rồi. Trước đây tôi chưa từng yêu ai cả, vì tôi cũng là một đứa ham học, ham giao lưu học hỏi nhưng cũng chưa gặp phải ai khiến tôi động lòng. Nhưng có lẽ, khi tôi gặp Na Uy thì lại khác. Ngày qua ngày, mọi thứ dần thay đổi, tôi cảm thấy có một cảm giác gì đó mỗi khi bên cạnh Na Uy mà không tả được, có thể nó là cái cảm giác của một người con trai muốn chở che, bảo vệ cho người con gái mà mình thích, mình thương hay không? Nhưng trái lại với tôi, Na Uy dường như chỉ xem tôi là một người bạn, một người anh em tốt với cô ấy. Tôi cũng đã nhiều lần muốn thổ lộ tình cảm của mình cho cô ấy biết, nhưng dường như Na Uy không nhận ra điều đó. Cô ấy quý tôi, đơn giản vì tôi đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều trong thời gian qua, và cô ấy cũng chỉ xem tôi như là một người bạn tốt, có thể là bạn thân của cô ấy. Ban đầu tôi thấy như vậy, nhưng dần rồi, tình cảm của tôi ngày một lớn, tôi chỉ muốn cô ấy nhận ra và hiểu nó, tôi làm bằng mọi cách nhưng dường như không thể.

Vì là mối tình đầu, nên tôi cũng không biết phải như thế nào, nhiều lần tôi muốn dành hết can đảm để nói với Na Uy rằng là tôi rất thích cô ấy, và rồi điều đó lại không thể. Không biết mối tình đầu của các bạn như thế nào, có xuất hiện những cái cảm giác lạ lùng khó tả mà chưa bao giờ gặp phải hay không. Mỗi lúc đi làm thêm với cô ấy tôi cảm thấy rất vui dù cho ngày đó làm có nhiều, bản thân có mệt đi chăng nữa. Tôi vốn dĩ được phân công cho chạy bàn cafe trên lầu 2, còn phía dưới là bán trái cây tô – nơi Na Uy và Khánh Linh làm. Mỗi khi nhìn thấy cô ấy làm việc, tôi lại chỉ lại muốn giúp đỡ cho cô ấy. Mỗi khi nhìn cô ấy cười, lòng tôi lại cảm thấy rất vui. Và mỗi khi cô ấy mệt, tôi chỉ muốn làm cái gì đó thật vui để cho Na Uy bật cười.

Mỗi ngày trôi qua, tình cảm của tôi như lớn dần, và tôi nghĩ chắc mình đã phải lòng Na Uy. Lúc nào cũng có cảm giác muốn chở che, muốn làm những điều thật tốt đẹp với Na Uy. Nhưng dường như Na Uy vẫn xem thứ tình cảm đặc biệt ấy của tôi như một tình bạn. Tôi đã từng nhiều lần nói dối Na Uy. Còn nhớ lần đầu tiên tôi nói dối cô ấy là về việc chiếc laptop của tôi bị hỏng, do vậy nên tôi phải nhờ mượn sử dụng chung laptop của Na Uy vào những giờ giải lao hay những lúc rảnh rỗi. Thực chất là chẳng có chuyện laptop nào của tôi bị hỏng cả, mọi thứ đều là do tôi bịa ra để được có nhiểu thời gian bên cạnh Na Uy hơn, để chúng tôi có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn, và để có nhiều cơ hội bày tỏ tình cảm của tôi dành cho cô ấy hơn. Lần thứ hai là lần mà tôi cảm thấy mình thật có lỗi, đặc biệt là với Khánh Linh. Lần ấy tôi nói với Na Uy là xe máy của tôi bị hỏng, nên tôi nhờ Na Uy sang đón tôi đi làm thêm, còn lần đó thì Khánh Linh phải đi xe một mình. Mặc dù đoạn đường không quá xa, trong lúc đi tôi chỉ nói được vài ba câu với Na Uy nhưng cũng đủ để khiến tôi cảm thấy vui hơn, chúng tôi trò chuyện, thậm chí còn cười thật lớn. Thật ra lời nói dối ấy là lời biện minh cho sự ích kỉ của tôi. Tôi dường như không để ý đến cảm xúc của Khánh Linh, tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, mặc cho cô ấy không hề trách móc tôi hay than phiền dì với Na Uy cả.

Ngày 27 tháng 2 là một ngày rất đặt biệt, đó là sinh nhật của Na Uy. Tôi tình cờ hỏi thằng Tấn Hùng thì mới biết được chuyện này, và cũng chính ngày hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Trùng hợp thay, nó lại rơi vào chính ngày thứ 7. Và thế là, sau khi tan giờ học, tôi quyết định tổ chức một bữa sinh nhật nhỏ cho Na Uy. Tôi bảo đám bạn đừng nói trước cho cô ấy biết. Đây là lần đầu tiên mà tôi tổ chức sinh nhật cho một ai đó, mà đặc biệt hơn, đó lại là người mà tôi đang thương thầm. Vừa bối rồi, vừa hồi hộp, tôi nghĩ mình phải lên một kế họach thật rõ ràng. Sau khi ăn trưa xong, tôi vội chạy ra tiệm bánh kem tìm và mua một chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh và quyết định tổ chức cho cô ấy một bữa tiệc nho nhỏ ở quán ăn mà chúng tôi thường hay lui tới mỗi khi rảnh rỗi. Đêm hôm tôi hẹn cả bọn ra trước để giữ chân cô ấy, còn tôi thì mang chiếc bánh kem hình cái tim mà tôi đã cố tình mua để tạo sự bất ngờ. Khi tôi đến, tôi alo cho thằng Hùng, nó hiểu ý tôi, thế là bọn chúng bịt mắt Na Uy lại và “1,2,3 bùm” Na Uy không khỏi ngạc nhiên về sự có mặt của tôi và chiếc bánh kem ấy. Quả thật, đêm hôm đó tôi thật sự rất vui vì có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chuẩn bị sinh nhật cho ai đó, mà đó lại là người tôi thương. Bọn chúng còn trêu ghẹo tôi tại sao lại mua hình trái tim nữa chứ. Tôi ngượng ngùng nhưng rồi cũng bỏ qua để nhập tiệc cùng lũ bạn. Nhưng có lẽ, tôi đã không để ý đến Khánh Linh, dường như tôi cảm nhận được sâu trong bên cô ấy là chứa đựng một nỗi niềm nào đó không thể nói ra.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn vài tháng nữa là chúng tôi kết thúc năm học. Do vậy tôi đã quyết định nghỉ làm thêm để tập trung nhiều hơn vào việc học. Tôi cũng đã nhiều lần đắn đo, suy nghĩ thật kĩ và quyết định sẽ lấy hết can đảm của mình để nói cho Na Uy biết sự thật là tôi đã rất thích cô ấy từ lâu. Nhưng rồi dũng khí của tôi không cho phép. Người ta nói, yêu mà không nói là điều ngu xuẩn nhất.Tôi cũng biết là như thế nhưng các bạn đã từng giống như tôi rồi đúng không, không dám đối diện trước mặt người mình yêu để nói thẳng với họ là tôi thích cậu. Nhưng nếu không nói thì tôi nghĩ cô ấy cũng chỉ xem mình như là một người bạn thân vậy. Tôi đắn đo, suy nghĩ, không biết có nên nói ra hay không. Và rồi, tôi quyết định sẽ nói điều đó với Na Uy nhưng không phải là trước mặt của cô ấy, mà tôi sẽ gửi tin nhắn qua Facebook. Lần đầu tiên trong đời tôi mới trải qua cảm giác như vậy. Từng con chữ chậm rãi chạy trên màn hình điện thoại “Na Uy, mình muốn nói với cậu là mình đã yêu thầm cậu từ lâu, cậu có thể cho mình một cơ hội được không?”. Nhập xong dòng chữ, nhưng thật khó để gửi những lời nói ấy cho Na Uy. Cảm xúc dường như đang mách bảo tôi hãy gửi nó cho cô ấy ngay và liền, còn lý trí lại ngăn cản tôi vì cho rằng cô ấy chỉ xem mày là bạn mà thôi. Nhưng rồi, tôi đã nghe theo tiếng gọi của con tim. Tôi đã gửi dòng tin đó cho Na Uy. Và các bạn có đoán ra được kết quả như thế nào không. Cô ấy đã xem nhưng không rep lại tin nhắn của tôi. Tôi lo lắng, không biết cô ấy đang nghĩ gì, tại sao lại xem nhưng không trả lời lại vào lúc này. Khoảng một tiếng sau, cô ấy đáp lại dòng tin nhắn đó, và đúng như tôi nghĩ, cô ấy chỉ xem tôi là bạn mà thôi, cô ấy chỉ trả lời bằng icon cười haha cho có lệ.

Vài hôm sau, trong lúc nói chuyện với Tấn Hùng, nó hỏi tôi “biết gì chưa, tin động trời kìa”, tôi ngạc nhiên không biết chuyện gì, thì nó mới kể rằng vài hôm trước, Khánh Linh có hỏi nó là Duy Mạnh đã có người yêu chưa, nghe đến đây thì tôi cũng không lấy gì làm lạ, nhưng sau khi nghe câu nói tiếp theo của thằng Hùng, tôi mới bị sốc, “Thật ra mình thích thầm Duy Mạnh lâu rồi, nhiều lần tiếp xúc với cậu ấy mình thấy cậu ấy rất ấm áp và hay quan tâm đến mọi người, nhưng mình lại không dám nói ra, và hình như, Duy Mạnh có tình cảm với Na Uy thì phải.”, nghe xong tôi vô cùng bàng hoàng. Hóa ra Khánh Linh lâu nay lại thích thầm tôi, nhưng cô ấy không dám nói, cũng giống như tôi thích Na Uy nhưng cũng không dám nói ra. Tôi cảm thấy bị sốc, và không biết phải giải quyết như thế nào. Mà theo tôi được biết thì đây có lẽ cũng chính là mối tình đầu của Khánh Linh. Thật khó xử cho tôi. Tôi không muốn làm ai phải tổn thương cả, tôi chỉ xem Khánh Linh như một người bạn thân trong nhóm chứ chưa hề có tình cảm gì vượt qua mức đó. Nếu như tôi chịu thổ lộ tình cảm của mình cho Na Uy sớm hơn thì có lẽ đã không phải để Khánh Linh yêu thầm tôi lâu đến như vậy, và cô ấy cũng sẽ không nuôi hy vọng đó.

Bạn đang đọc We are friends forever. sáng tác bởi cuongsieucute
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cuongsieucute
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.