Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 2077 chữ

Giọng nói con trai vang lên làm cho Phương chú ý, cô quay đầu nhìn chằm chằm về phía giọng nói đang đến gần mình. Xung quanh cô lúc này bỗng nhiên ồn ào và nhộn nhịp hơn hẳn. Một cô gái đi ngang qua cô vội vã che mặt, nụ cười không giấu nổi trên khóe mắt và giọng nói thầm thì khe khẽ.

-Anh Hoàng Nhật kìa! Anh ấy đang nhìn mình!!!

Tên con trai đang tiến lại gần cô dường như cũng nghe thấy những âm thanh đó. Anh ta cười nhẹ, nụ cười đẹp như một thiên thần khiến cô nàng kia ngất ngây mặt càng đỏ hơn. Nhưng đó hình như chưa phải là điều anh ta quan tâm, vội vã lia ánh mắt kì dị về phía cô, giọng nói anh ta đã có chút gì đó không hài lòng.

- Nào, nói đi. Cô … - ngón tay anh ta nhấc lên cao, chỉ thẳng vào khuôn mặt cô đang khó chịu. – Cô sẽ làm gì ngay bây giờ?

Phương khẽ nhếch mép tạo thành một đường cong khó chịu trên khuôn mặt. Đôi mắt quét một lượt từ đầu đến chân anh chàng vừa bị mắng không ra gì. Bàn tay chạm vào tay cô bạn mới, đôi môi khô khốc thốt lên duy nhất một từ, không cảm xúc.

- Đi!

Thương vội vã chạy theo Phương như một quán tính. Khuôn miệng mấp máy mấy câu nhỏ xíu.

- Anh ta nhìn gần càng đẹp trai! Còn cậu, lạnh lùng thật!

Phương không nói thêm câu nào, buông bàn tay mình ra đi thẳng về phía cổng. Mặc kệ cô bạn mới đằng sau í ới gọi tên mình. Cũng mặc kệ anh chàng đẹp trai đứng phía sau với tâm trạng quá sốc. Chỉ duy nhất một từ “đi” thôi sao? Lá gan của cô ta quá lớn hay đôi mắt của cô ta cận quá nặng vậy?

Chuông báo thức rung liên hồi, trên màn hình điện thoại hiện lên hai nút “Ok” và “Đợi tý”. Phương ngán ngẩm với tay chạm vào nút “Đợi tý” rồi vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.

Còn chưa kịp nghe tiếng chuông báo thức lần thứ hai, mẹ đã đẩy cửa mang vào cho cô chiếc bánh ngọt và ly sữa nóng, khẽ lay cô dậy. Dù sao hôm nay cũng là buổi đầu tiên đi học, cũng không nên đến lớp muộn.

Cô uể oải chui ra khỏi chăn chuẩn bị đến lớp. Ôi cái trường học, giá mà ngôi trường đó đào tạo ngành y dược, có lẽ cô đã rời khỏi chiếc giường cách đây cả tiếng đồng hồ.

Cũng thời điểm đó, tại một căn nhà lớn khác trong thành phố Hà Nội. Cậu con trai quý tử của tập đoàn đá quý TTP cũng đang cố gắng lết xác ra khỏi chiếc giường đầy mê hoặc. Anh cầm điện thoại lục tìm một dãy số quen thuộc, giọng nói khinh bỉ.

- Tra thời khóa biểu đi. Hôm nay tôi học gì?

- Triết 1. Giảng đường 802 VU

Mặt Nhật hơi nhăn lại, giọng nói vang lên đầy vẻ thắc mắc.

- Quái! Kì trước tôi học triết 1 rồi mà?

- Có đi học nhưng thi thì không. Hôm thi cậu bận đưa em Ngọc Trang đi chơi công viên.

Lại càng thắc mắc. Anh thật sự không hiểu vì sao mình đã mất công đi học mà lại không thi? Còn nữa, Ngọc Trang là ai mà anh lại phải bỏ thi để đưa cô ta đi công viên vậy? Giọng nói anh nhỏ hơn, sự tò mò bao trùm tất cả ngữ điệu.

- Ngọc Trang là ai vậy?

- Bạn gái cũ của cậu, lớp QH-2012-F-ELC. Còn là cô bạn gái thứ bao nhiêu thì tôi không nhớ!

Nhật bực dọc dập máy. Câu cuối cố ý nhấn giọng là ý gì chứ? Thật điên rồ, anh đã học cái môn triết 1 này hai lần rồi, đã chết vì chán cái môn chết tiệt này rồi. Vậy mà tại sao chưa qua??? Nếu anh thật sự không có duyên thi qua, ít nhất trường cũng nên thừa nhận cái sự học chăm chỉ của anh mà cho anh qua đi chứ? Lạy chúa, quá tam ba bận, lần này quyết tâm không để sang năm lại học triết!

Anh vừa nghĩ vừa làm, vội vã phi như bay ra khỏi giường. Việc đầu tiên mà một sinh viên gương mẫu nên làm là đi học sớm. Anh cứ cố gắng làm mọi việc thật nhanh chóng mà không biết rằng khi anh vừa ngắt điện thoại của cậu bạn cũng là lúc chuông vào giờ vừa điểm. Cậu bạn cất điện thoại thở phù, cũng may là luôn đem theo thời khóa biểu của cậu ta!

~oOo~

Điểm khác biệt lớn nhất giữa trường Đại học với những bậc học khác có lẽ là phải học với quá nhiều người. Nhìn vào giảng đường đông nghẹt, phải đến hơn một trăm sinh viên, Phương chần chừ không muốn bước tiếp. Cho đến tận khi chuông reo ầm ĩ, các sinh viên khác vội vã chạy vào lớp cho kịp giờ, va cả vào người, cô mới miễn cưỡng bước vào.

Vừa đi lướt qua bàn đầu, cô đã nhận ra cô bạn rắc rối hôm qua đang cười rạng rỡ vẫy tay với cô, tay còn lại chỉ chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Không lẽ là muốn cô ngồi vào chỗ đó? Là đang giữ chỗ cho cô thật sao?

Cô làm bộ không quan tâm lướt qua thật nhanh, đi một mạch xuống bàn cuối cùng trong lớp. Khỏi cần nhìn cũng biết vẻ mặt tiu nghỉu tội nghiệp của cô bạn, trong lòng Phương thoáng nhen lên cảm giác gì đó hơi khó chịu.

Lục lọi chiếc cặp nhỏ, Phương ném lên mặt bàn vài quyển sách, dù sao cô cũng không quen với việc ngang nhiên trong lớp không nghe giảng. Việc làm tiếp theo đương nhiên là cắm tai nghe nghe nhạc rồi, môn học với tên gọi “Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác – Lênin I” có lẽ không có gì thú vị, đặc biệt là với cô.

- “Uỵch!” – một chiếc balô lớn màu đen bị ném một cách thô bạo vào chỗ ghế trống bên cạnh Phương. Cô không khỏi giật mình, theo phản xạ ngẩng lên xem chủ nhân của chiếc cặp là ai.

Một tên con trai với mái tóc dựng đứng đang thở hồng hộc rơi vào tầm mắt cô. Điều làm cô ngay lập tức chú ý là sống mũi cao và thẳng của anh ta, trên khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi dài, dường như anh ta đã phải chạy rất nhanh mới vào được lớp.

Ơ, hình như khuôn mặt này có chút quen quen! Đây không phải là người lớn tiếng mắng chửi hôm qua sao?

- Là cô!

Hắn ta dường như cũng vừa nhận ra cô, thốt lên một tiếng sửng sốt, hai mắt mở tròn ngạc nhiên. Phương thầm than trong lòng “Thật là oan gia ngõ hẹp!”, rồi ngay lập tức quay ngoắt đi với vẻ không quan tâm.

~oOo~

Trên thế giới này hóa ra vẫn còn tồn tại cái gọi là “oan gia ngõ hẹp”!

Nhật thật không ngờ, đi học lại cũng có thể gặp được cô gái tỏ-vẻ-anh-hùng vô tình gặp trên đường hôm trước. Hơn nữa, anh lại còn “may mắn” ngồi cạnh cô ta. Từ trước đến giờ, anh không hay nhớ được các cô gái, ngoại trừ những người cực kỳ xinh đẹp, hôm nay nhớ được cô gái này xem như cũng là một kỳ tích rồi.

Mà thật bực mình, rõ ràng cô ta nhận ra anh, vậy mà dám quay ngoắt đi ra vẻ không quen biết. Loại con gái như thế này anh cũng từng gặp nhiều rồi, thích anh nhưng lại chơi trò mèo vờn chuột. Hừ, muốn gây chú ý hả, cô mơ đi! Mother nhà cô nhá >.<

Giọng thầy giáo Triết rên rỉ trên bảng thật đáng sợ, cái gì mà “vật chất”, cái gì mà “ý thức”, rõ ràng những thứ này đã nghe đến lần thứ 3 mà vẫn không thể chui vào đầu Nhật.

Anh ngáp dài một cái, uể oải định gục đầu xuống bàn ngủ, trong lòng lại có chút tò mò muốn xem cô gái bên cạnh đang làm gì. Liếc ánh nhìn về phía bên phải, trong góc mắt hiện lên hình ảnh cô gái đang chúi đàu vào cuốn sách trên bàn. Anh chán nản gục đầu lẩm bẩm mấy tiếng, một lúc sau ngẩng lên vẫn thấy cô ta đang cắm đầu vào đống giấy lắm chữ ấy.

Mẹ kiếp, chăm chỉ thật hay giả vờ chăm chỉ vậy!

- Này!

Nhật lên tiếng thu hút sự chú ý của người hàng xóm mới. Nhưng mặc kệ tiếng gọi nho nhỏ, cô gái ngồi bên cạnh vẫn chăm chú vào cái cuốn sách dầy cộp toàn chữ với nghĩa kia. Anh kiên nhẫn, âm lượng trong câu nói tăng lên một chút.

- Này!

Vẫn yên lặng.

Người ngồi bên cạnh hình như đang phủ nhận sự có mặt của anh. Đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào mấy con chữ inh đầu nhức óc ấy. Cố nén cơn bực, thôi thì quá tam ba bận. Gọi, anh lại gọi!

- Này, cô kia!

Vẫn không trả lời, cô gái ngồi kế bên vẫn không thèm quan tâm coi anh như một “đống không khí” xung quanh.

Không thể tin được!

Lê Hoàng Nhật là ai chứ? Từ trước đến nay làm gì có cô gái nào dám tỏ thái độ như thế với anh. Đẹp trai, giàu có, con gái muốn đến gần anh xếp hàng dài từ đây ra bãi để xe ngoài cổng trường còn không hết đấy nhá!

Nghĩ đến đây là Nhật đã thấy nóng hết cả gáy, anh thô lỗ giật mạnh quyển sách trên bàn của Phương. Rốt cuộc có gì hay mà chăm chú như vậy???

Nhìn vào quyển sách vừa cướp được, hai đồng tử của Nhật trợn tròn ngạc nhiên. Đây, đây rõ ràng đâu phải sách triết? Cái gì mà “Bên nhau trọn đời”? Biết ngay mà, thời đại này làm gì còn có sinh viên nào ôm sách triết nghe giảng nữa chứ!

Có kẻ dám giật cuốn truyện cô đang đọc, Phương cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng với loại người này thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cô không thèm biểu hiện chút thái độ nào, ấn nút tăng âm lượng điện thoại mặc kệ ai đó bên cạnh đang lật xuôi lật ngược cuốn sách cô đang đọc.

- Tôi biết ngay mà, tưởng cô thế nào, vừa đọc truyện vừa nghe nhạc, rồi lại tự xem mình là sinh viên gương mẫu sao?

Bên cạnh cứ vang lên câu nói khinh thường của một kẻ điên!

Phương cuối cùng cũng không chịu nổi, may vừa đúng lúc thầy giáo tụng kinh xem chừng đã hết hơi, cho cả lớp nghỉ giải lao giữa giờ. Cô vội vàng lùa hết tất cả đồ trên bàn vào cặp rồi xách đi trước ánh mắt tức giận hình viên đạn của ai đó. Hừ, giảng đường lớn như thế này, cô không tin không có chỗ cho cô ngồi!

Có điều, đúng là giảng đường lớn như thế này, nhưng nhìn đi nhìn lại chỗ nào chỗ nấy đều đã có người ngồi. Ánh mắt cô lia một lượt từ đầu xuống cuối, từ cuối lên đầu … cuối cùng cũng phát hiện ra một chỗ trống.

Phương mừng rỡ đi nhanh lên phía trên, khoan đã, kia không phải là cô bạn Cẩm Thương sao? Ở đây ai cũng phải ngồi chen chúc, vậy mà vẫn còn chỗ trống, lẽ nào quả thật cô ấy giữ chỗ cho mình?

Hình như có chút gì đó giống như “cảm kích” dâng lên trong lòng cô!

Nghĩ lại chuyện hôm qua Thương nhiệt tình giúp đỡ cô, vui vẻ bắt chuyện với cô cho dù hết lần này đến lần khác bị cô hất cho vài gáo nước lạnh, cô thật không hiểu, cô bạn này là tốt bụng quá mức hay ngốc nghếch nữa…

Bạn đang đọc Windy Sky sáng tác bởi Dilmat_chanh

Truyện Windy Sky tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.