PôPô Chi Nhánh 2
Chương 12: PôPô Chi Nhánh 2
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, vậy là lại thêm một tháng kể từ ngày tiệm bánh mì PôPô khai trương, tính đến nay thì đã hai tháng trôi qua rồi, tiệm bánh mì của tôi càng ngày càng đông nghẹt người, danh tiếng tiệm bánh mì của tôi đã không ngừng lan rộng, nó sớm đã vượt qua phạm vi kinh đô Anglogzia, những giới quý tộc của các tòa thành khác cũng đã bắt đầu biết đến thương hiệu bánh mì của tôi. Rất nhiều vị khách đã không ngại đường xá đến tận quán của tôi để thưởng thức các loại bánh mì mới.
Càng ngày kĩ năng giao tiếp của tôi càng trở nên khôn khéo, mỗi ngày tôi phải tiếp với rất nhiều giới thượng lưu, nhiều người họ hỏi ý muốn mua lại công thức cafe sữa và cá viên chiên. Tuy là tôi đã từ chối khéo rất nhiều nhưng lại cũng không ít các quý tộc tỏ ra khó chịu và cố tìm cách moi bằng được công thức của tôi.
Sau một tháng buôn bán đầy rực rỡ, trừ hết toàn bộ chi phí, tiền lương cho mọi người, tiền ăn uống sinh hoạt... Tôi còn dư lại 2700 bạc, một con số rất lớn. Cộng với tiền tháng trước hiện tôi có được 2914 đồng bạc. Bọn người Leon khi nhận tiền lương thì mặt hết sức kinh ngạc, nhưng cuối cùng họ lại quyết định giao hết cho tôi, ghóp vào khố xây dựng vương quốc.
Hẳn là bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại kiếm được nhiều đến thế, tháng trước 214 đồng, tháng này đã lên tới tận 2700, gấp nhiều lần. Nguyên nhân một phần là do tiệm bánh mì của tôi có những ba lò bánh mì, một ngày chúng tôi làm ra được tới tận 1200 ổ, và đều bán hết sạch, chưa kể còn có tiền bán thêm nước uống, dịch vụ đặt bàn. Và hơn hết, một nguyên nhân quan trọng khiến quán tôi lời rất nhiều.
........................................ Chuyện là vầy .................................
- Cậu chủ, hiện đã có rất nhiều quán bán ra loại bánh mì giống chúng ta, mà giá lại rẻ hơn những một đồng. Hơn một nữa số khách của chúng ta đã chạy sang phía họ, khiến lượng bánh mì của chúng ta ngày hôm nay bán còn dư lại khoảng ba năm trăm ổ.
Makus nhanh chóng chạy đến thông báo với tôi.
Tôi gật đầu và quay sang hỏi Yuna rằng.
- Yuna những cái bánh mì anh bảo em đặt mua đã chuẩn bị xong chưa?
Yuna cùng Denniel bê lên từng hộp bánh mì, tất cả chúng đều đang nóng hổi, hương thơm tươi ngon, còn mới như vừa xuất lò.
- Nó đây thưa cậu chủ, mỗi hộp bánh đều là của mỗi cửa tiệm khác nhau, đều được đánh số, ghi địa chỉ và tên của ông chủ lò bánh mì.
Tôi khẽ gật đầu và nói.
- Mọi người lại đây ăn thử giúp tôi, trong những ổ bánh mì này loại nào ngon nhất.
Sau một hồi thì chiếc bánh mì của lão Nazek là tuyệt nhất, thịt bên trong rất đậm đà thơm ngon, miếng thịt nướng nãy của lão còn được đầu từ đến mức được quét mật ong khi nướng, nếu làm vậy mà bán hai đồng thì tính ra dù là thơm ngon lão lại lời rất ít, mà cũng phải thôi, nếu lão không làm vậy thì sức cạnh tranh đâu nữa mà bán, những tiệm kia đều đổi hướng cả rồi. Hơn thế nữa quán lão bình thường đã rất vắng, thậm chí trong bảnh thống kê, lão là tiệm bánh mì ít khách nhất tại kinh đô này, nếu không đầu tư và làm giá rẻ thì sớm hay muộn tiệm của lão cũng bị phá sản. Thà lời ít còn hơn không lời, nhưng cho dù có là như vậy thì lượng khách ở đây vẫn rất ít, sợ là quán của lão phải đóng cửa mất thôi.
Thế là chúng tôi tiến hành ngồi bàn thương lượng với nhau, sau một hồi rất lâu, tôi đã đưa ra một quyết định hết sức táo bạo.
Đầu tiên tôi đến gặp lão Nazek và ngỏ ý muốn cùng lão kinh doanh, được tôi ngỏ ý như vậy lão mừng lắm, lão xem tôi như vậy cứu tinh của lão vậy, tôi hứa sẽ chỉ lão những công thức bánh mì mà chúng tôi biết, với điều kiện lão phải chính thức thay đổi tên tiệm thành PôPô 2 và sáp nhập cùng hội với chúng tôi. Để tăng thêm sự tin tưởng tôi đã bỏ ra năm mươi bạc và mua toàn bộ từ khâu tiệm bánh đến con người, và thế lão chính thức là ông chủ mới của cửa tiệm bánh mì PôPô chi nhánh hai. Không những lão có thể danh chính ngôn thuận bán bánh mì với giá ba đồng mà còn được hưởng danh tiếng từ của tiệm đang nổi như cồn của chúng tôi. Tôi tiến hành đầu tư, xây dựng và sửa sang lại quán xá, tôi mang đến cho lão những nhân viên mới, họ là đều bán nhân và được tôi mua về từ chợ nô lệ, tôi nói với lão phải biết quý trọng những nhân viên, mọi thỏa thuận về lương hằng tháng và các mặt lợi ích khác đều được chúng tôi kí kết rõ ràng, minh bạch.
Điều thứ hai mà tôi làm chính là, tôi đã được cho phép để mượn danh của nam tước Norman và bá tước Sivir, tôi lấy danh của họ nhờ Makus đặt bánh từ những cửa hàng đắt khách với số lượng lớn, cụ thể là ba tiệm và tròn bảy trăm đơn bánh mì. Tiệm bánh mì của họ khá nhỏ, mỗi ngày cùng lắm làm ra nhiều nhất ba trăm ổ mà thôi. Tôi chính là mua hơn nữa số bánh họ có thể sản xuất ra, bánh mì của họ đều có chất lượng rất tốt, họ chẳng qua là thiếu một số thứ như tương ớt, đồ chua cùng một số loại gia vị khác, chứ so ra thì bánh mì của họ và của tôi cũng không thua nhau là mấy.
Những lô bánh mì này đều được đặt vào hằng ngày, chúng đều bị bí mật giao đến tiệm tôi, chúng tôi chỉ cần bổ xung thêm ít rau củ, gia vị.. thế là lại đem chúng bán ra thị trường với giá ba đồng, mua hai đồng, bán ba đồng, mỗi lần bán ra một ổ như vậy chúng tôi lời được một đồng. Hơn thế nữa vì hằng ngày, bánh mì của ba cửa tiệm trên đều bị đặt hơn một nữa, thế nên lượng khách tối đa họ có thể bán chỉ có khoảng trăm người, đa số khách hàng vì quán họ đã bán hết mà đành phải chạy sang quán tôi mua. Thế là tôi một công đôi việc vừa kiếm được lợi nhuận vừa kiếm được khách hàng. Còn những chủ tiệm bánh mì kia vẫn dửng dưng đến khoe với tôi, bây giờ họ đều bán cháy hàng, mỗi ngày đều có người đặt tới những mấy trăm ổ.
Nhưng tôi biết, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vậy nên trước lúc đó, tôi phải độc chiếm toàn bộ thị trường bánh mì ở kinh đô này.
Đăng bởi | NắmSáng |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |