Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có nhu cầu

Tiểu thuyết gốc · 1502 chữ

Sáng ngày hôm sau.

Thanh Chinh bước ra khỏi phòng, thoải mái vươn vai một cái.

Một cô gái mềm mại đi theo Thanh Chinh, hắn quay lại nhìn cô gái rồi nói rằng: “Em trở về bản thể tu luyện đi.”

“Dạ.”

Cô gái dịu dàng trả lời, sau đó bước nhanh ra sân rồi biến mất. Mà trên giàn hoa ngoài sân xuất hiện thêm một bông hoa ưu đàm xinh đẹp.

Lúc này, Trạc Mẫn cũng bước ra khỏi phòng, mắt anh hơi híp lại trước ánh nắng chói chang bên ngoài. Vài tia nắng vươn người soi rọi vào trong nhà, nhảy nhót trên gương mặt trắng trẻo của anh, điều đó càng khiến cho sự nhợt nhạt trên gương mặt anh rõ ràng hơn.

“Chà, còn sống à…

Nhưng mà, sao tôi nhìn cô như mới bò dưới lòng sông lên vậy? Bị gì thế?”

Trạc Mẫn cười nhạt mà đáp rằng: “Có thể nói vậy.”

Thanh Chinh híp mắt đánh giá Trạc Mẫn mà không hề kiêng dè: “Đừng nói với tôi là cô đã dùng đạo cụ nào đó nhé? Để xem… cô mới vào ải đầu thì kiểu gì cũng là ải cấp Z, đạo cụ khiến cô thay đổi như này cũng có mấy cái, trong đó cũng có nhiều cái tôi không biết.”

Nói tới đây, hắn bật cười ha hả: “Nhưng có gì quan trọng đâu. Miễn cô còn sống là được rồi. Tốt lắm, tôi không cứu nhầm người.”

Trạc Mẫn hơi cúi đầu với hắn: “Nhờ ơn anh. Tôi đi tắm đã.”

Thanh Chinh gật đầu, sau đó như ảo thuật, bỗng trên tay hắn xuất hiện một bộ quần áo: “Cô mặc đỡ bộ này đi, tôi không có đồ nữ.”

“Cảm ơn, vậy là tốt lắm rồi.”

Trạc Mẫn đi ra phía sau nhà rồi bước vào nhà tắm, anh đứng trước gương nhìn mình.

Bấy giờ, bộ quần áo trên người anh ướt sũng, chỉ thiếu chút là nước đã nhỏ dài xuống đất nhưng may là nó chưa ướt đến mức đó. Đầu tóc dài tới eo rũ rượi.

Gương mặt của cơ thể này… lại giống với anh ở thế giới thực tới năm phần. Giống như anh phiên bản nữ.

Mặt trái xoan, mắt hạnh, chân mày lá liễu, mũi dọc dừa, môi trái tim. Đúng là một người đẹp mang vẻ nhu nhược. Nhưng mặt anh quá trắng, trắng đến mức không thể che giấu được sự nhợt nhạt, nhìn như một cô gái bị bệnh lâu năm, ốm yếu cần được che chở.

Nhớ tới tối qua, sau khi anh đọc chú xong thì cơn đau lập tức đánh úp; trong cơn đau đớn tới mức mơ màng, anh còn gặp ảo giác. Anh thấy rất nhiều chuyện, chuyện đời trước, chuyện ở thế giới tu tiên lẫn chuyện trong ải cấp Z anh vừa trải qua.

Tất cả đều khiến anh có suy nghĩ muốn từ bỏ. Là một loại cảm giác, cái chết chính là sự giải thoát.

Nhưng anh cắn răng chịu đựng, cố gắng giữ lấy tia lý trí cuối cùng, anh không muốn bản thân bỏ cuộc như vậy.

Kết quả, anh đã thành công rồi!

Anh đau đớn đến rạng sáng mới kết thúc, khi Thanh Chinh nói chuyện thì anh mới tỉnh dậy.

Trạc Mẫn lấy cái kéo trên kệ cắt phăng mái tóc dài tới eo, cắt sửa cho tới khi mái tóc dài trở thành tóc tém cao hơn nửa tai anh mới hài lòng bỏ kéo xuống. Như vậy mới dễ hành động, tóc dài quá vướng víu.

Sau khi Trạc Mẫn tắm xong thì Thanh Chinh dẫn anh ra bên ngoài.

“Tôi dẫn cô tới trung tâm thương mại.”

Trạc Mẫn hơi ngạc nhiên: “Có cả trung tâm thương mại à?”

Map chờ này có duy nhất một cái trung tâm thương mại để mọi người có thể mua đồ.

Vật liệu xây nhà thì nhặt dưới sông, còn nội thất và những thứ khác thì phải mua ở trung tâm thương mại.

Tuy nhiên thì đồ ở trung tâm thương mại không thể mang vào ải được, trừ một số người có không gian đặc biệt mới có thể đem đồ vào ải. Ngược lại, đồ trong ải có thể đem ra ngoài, ví dụ kỹ năng lẫn thần thú vân vân, đoạt được trong ải đều có thể mang ra map chờ.

Thêm nữa, nếu một người có kỹ năng nào đó, khi giết người đó thì mình sẽ chiếm được kỹ năng của đối phương, kể cả điểm và tất tần tật những thứ đối phương đang có.

Trung tâm thương mại nằm phía sau con sông. Trong khung cảnh miền quê êm ả thế này lại mọc lên một trung tâm thương mại bốn tầng, nhìn kiểu gì cũng thấy khá kỳ lạ.

Thanh Chinh đi phía trước chỉ nói rằng: “Từ từ rồi sẽ quen thôi.”

Bên trong trung tâm thương mại rất đông đúc, đủ thứ loại người với đủ thứ tình trạng khác nhau. Sở dĩ nói “tình trạng” là bởi vì có người lành lặn, có người không lành lặn, thậm chí cả người bê bết máu me.

Đây là do vượt ải bị thương nên mang vết thương ra bên ngoài. Họ gấp gáp chạy vào trung tâm thương mại để mua thuốc, vì không có không gian hay nhà cửa để cất, sợ bị cướp bóc nên chỉ có thể giữ điểm, chừng nào cần mới chạy đi mua.

Nhắc mới nhớ, lúc Trạc Mẫn xem tình tiết trong ải xong thì hệ thống cũng thông báo với anh về điểm.

Ải lần này anh không có biểu hiện gì nổi bật, càng không phải là người phá ải nên chỉ được thưởng có 10 điểm.

Mà Trạc Mẫn đi dạo trong trung tâm thương mại một vòng thì thấy đồ trong đây rất đắt đỏ. Như cái điện thoại rẻ nhất cũng tận 1000 điểm.

Thế giới này có điện thoại, là để mọi người truy cập để lên trang web chung và liên lạc với bạn bè các kiểu.

Trên web chung có công bố rất nhiều nhiệm vụ, ví dụ như Thanh Chinh muốn tìm một con thần thú thì có thể công bố nhiệm vụ trên web, lấy điểm để trả hoặc lấy thứ gì đó để trao đổi. Người nào muốn nhận nhiệm vụ sẽ nhắn tin cho người công bố nhiệm vụ, hai người bắt đầu trao đổi với nhau.

Nếu muốn lập đội với nhau cũng cần có điện thoại, hai bên phải kết bạn với nhau rồi tiến hành lập đội.

Sau khi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại thì Trạc Mẫn và Thanh Chinh trở về nhà.

Thanh Chinh kêu anh ăn sáng với hắn nhưng anh từ chối. Anh đã suy nghĩ rồi, anh không thể nào ăn nhờ ở đậu người ta hoài được, anh cũng hiểu ngoại trừ phân chim và nước mưa ra thì chẳng có cái quái gì là từ trên trời rơi xuống cả.

Quan trọng là hiện tại, trên người anh không còn mùi hương hoa cỏ như ban đầu nữa. Sau khi đánh thức bản năng thì mùi hương trên người anh đã thay đổi rồi

Trạc Mẫn nhìn thẳng vào mắt Thanh Chinh: “Anh cũng cảm nhận được rồi, vậy, anh đang muốn gì?”

Tuy Trạc Mẫn không nói rõ nhưng Thanh Chinh hiểu anh đang nói về điều gì.

Bây giờ trên người Trạc Mẫn không còn mùi hương hoa cỏ nữa, nếu anh muốn tìm con thần thú kia e là không dễ. Nhưng sáng nay hắn không hề trở mặt với anh, còn dẫn anh đi ngó thử trung tâm thương mại rồi phổ cập thêm không ít thông tin cho anh.

Thanh Chinh cười cười, hắn đưa tay nắm cằm anh rồi dí sát lại: “Cô cũng thông minh phết. Vậy cô đoán thử xem tôi đang muốn gì?”

Trạc Mẫn lùi về phía sau mấy bước kéo dài khoảng cách với hắn: “Tôi không có nhu cầu. Coi như tôi nợ anh một ân tình, khi nào anh cần thì cứ tới tìm tôi.”

Thanh Chinh nheo mắt nhìn anh: “Cô có nghĩ là cô đang tự tin một cách thái quá không? Lần này cô còn sống hẳn là nhờ may mắn, vậy lần sau? Lần sau nữa?”

Trạc Mẫn lắc đầu rồi đi thẳng ra bên ngoài, anh nói lớn: “Cứ chờ xem!”

Thanh Chinh cười cười không nói gì thêm, hắn nhìn theo bóng lưng của anh.

Người phụ nữ cao gầy khoảng chừng mét bảy, dáng vóc yểu điệu, bước đi dứt khoát.

Dù ngoài miệng hắn nói lời mỉa mai, nhưng thực ra trong lòng hắn lại có chút mong chờ. Mong đối phương thật sự có khả năng sống sót, như vậy thú vị hơn nhiều, không phải sao?

Bạn đang đọc Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.