Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu An bị rắn cắn

Phiên bản Dịch · 2743 chữ

Nhìn chằm chằm một hồi lâu, đúng lúc Thẩm Linh sắp từ bỏ thì đột nhiên thấy một thím bên đường ngã xuống bất tỉnh. Thẩm Linh chưa kịp suy nghĩ gì, đôi chân đã tự động chạy đến. Vừa đến nơi, cô nhanh chóng đảo mắt quan sát tình hình, rồi lớn tiếng gọi người:

“Mọi người, nhìn dáng vẻ thím này là bị cảm nắng, mau đến giúp đỡ đưa bà ấy vào phòng nghỉ!”

“Được, cô gái nhỏ, tôi tới giúp một tay!” Bảo vệ cổng là một người nhiệt tình, nghe vậy liền không chần chừ, cùng Thẩm Linh nâng bà dậy và dìu vào phòng nghỉ.

Thẩm Linh lấy từ túi xách nhỏ của mình ra một lọ thuốc đuổi muỗi tự chế, bên trong có hương bạc hà mát lạnh.

Cô nhẹ nhàng bôi lên huyệt Thái Dương của đại nương và huyệt Nhân Trung. Mượn trà của bảo vệ cổng, cô lén cho một chút muối từ bình nước cá nhân mình mang theo, rồi đổ nước ra cốc.

Cẩn thận đưa từng ngụm nước cho đại nương uống để bổ sung nước và điện giải, nhưng cũng không để bà uống quá nhiều.

“Ai ui, tôi sao lại thế này?” Một lúc sau, bà thím tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng có vẻ đã tỉnh táo hơn.

Bảo vệ cổng sau khi gọi thêm người đến, hớt hải chạy lại, xem ra là quen biết thím này.

“Thím ơi, thím tỉnh rồi! Cháu là Thẩm Linh. Vừa rồi thím bị cảm nắng, ngất xỉu bên đường, may mà cháu kịp phát hiện rồi cùng bác bảo vệ đưa thím vào đây. Bây giờ thím cảm thấy thế nào rồi?” Thẩm Linh ân cần hỏi.

“Cô gái nhỏ, là cháu cứu ta à! Thím phải cảm ơn cháu thật nhiều! Hiện tại ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, chỉ hơi lạnh lạnh ở đầu.”

“Vậy thì tốt. Đây là loại thuốc bôi đuổi muỗi mà cháu tự chế, bên trong có bạc hà, có tác dụng giúp tỉnh táo và làm giảm cảm nắng. Bôi lên huyệt Thái Dương và Nhân Trung sẽ có hiệu quả. Bình này cháu tặng cho thím.”

“Ai chà, đúng là cô gái tốt bụng, là ân nhân cứu mạng của thím! Thím họ Phương, cháu cứ gọi ta là thím Phương. Con trai ta làm kỹ thuật viên ở xưởng máy móc. Một lát nữa nó đến, nhất định con phải về nhà chúng ta ăn bữa cơm để ta cảm tạ.” Phương thẩm xúc động nắm lấy tay Thẩm Linh, không ngớt lời cảm ơn.

“Thím Phương, thím khách sáo quá rồi. Chuyện nhỏ thế này, cháu chỉ là giúp người trong khả năng của mình thôi, cũng là duyên phậm. Còn chuyện ăn cơm, thật sự không cần đâu ạ!”

Thẩm Linh vừa đáp vừa nắm lấy tay Phương thẩm, khéo léo từ chối. Trong lòng thì thầm nghĩ: Đây là mẹ của kỹ thuật viên sao? Có khi nhờ chuyện này mà việc làm quạt của mình lại thuận lợi rồi!

“Mẹ! mẹ không sao chứ?” Một người đàn ông hớt hải chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, trên gương mặt đầy vẻ lo lắng.

“Con còn hỏi? Nếu hôm nay không gặp được cô gái nhỏ tốt bụng đây, mẹ con đúng là đã khổ lớn rồi!” Phương thẩm trách mắng con trai một câu, nhưng ngay sau đó lại quay qua tán dương Thẩm Linh không ngớt.

“Thím cứ gọi con là Thẩm Linh là được ạ.”

“Chào đồng chí Thẩm Linh, hôm nay thật sự phải cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi!” Người đàn ông, tên là Lưu Hướng Dương, cúi đầu cảm kích nói.

“Đúng đó, Tiểu Linh đồng chí, con nhất định phải nhận lời cảm ơn của thím. Nào, đi theo thím về nhà, cùng thím ăn bữa cơm cảm ơn đi!”

Thẩm Linh không từ chối được sự nhiệt tình của Phương thẩm, đành cùng bà về nhà.

Bác bảo vệ đứng nhìn theo họ rời đi, quay đầu thấy trên bàn nghỉ còn một túi kẹo, liền mỉm cười ý nhị.

Lúc này cũng vừa giữa trưa. Phương thẩm vốn định mang cơm đến cho con trai, nhưng không ngờ lại xỉu dọc đường, khiến cả nhà được phen hoảng hốt.

Lưu Hướng Dương lái xe đạp đến tiệm cơm quốc doanh, mua vài món ăn mặn để chiêu đãi ân nhân đã cứu mạng mẹ mình.

Trên bàn ăn ngoài Lưu Hướng Dương và Phương thẩm còn có vợ anh ta, Diệp Hiểu Phân, cùng cậu con trai sáu tuổi Tiểu Phong.

“Hôm nay chỉ là trùng hợp là cháu gặp được Phương Thẩm thôi. Nếu là người khác cũng sẽ làm vậy. Phương thẩm, anh Lưu và chị dâu đón tiếp nhiệt tình như thế này, thật khiến cháu cảm thấy áy náy.”

“Tiểu Linh, hôm nay chính cháu đã cứu thím, thím phải cảm ơn cháu chứ. Cơm canh đơn giản thôi, đừng chê nhé.”

“Đúng vậy, em gái Thẩm, ngồi xuống dùng bữa đi. Nếu không nhờ em, mẹ chồng tôi đúng là gặp chuyện lớn rồi.” Diệp Hiểu Phân cũng nhiệt tình tiếp lời.

“Thẩm đồng chí, ngồi xuống ăn đi. Cô là ân nhân cứu mạng của gia đình chúng tôi, cả nhà đều mang ơn cô.” Lưu Hướng Dương chân thành nói.

“Được rồi, vậy cháu không khách sáo nữa. Mọi người cùng ăn nhé. Đây là loại cao bôi chống muỗi mà cháu tự chế, vốn định để dành cho chị dâu cháu, nhưng trước tiên để mọi người dùng thử. Lần sau cháu sẽ làm thêm cho chị dâu.”

Thẩm Linh lấy từ túi xách ra bốn hũ thuốc chống muỗi đưa cho Phương thẩm.

“Loại cao này thơm và mát lạnh, thật sự hiệu quả. Đầu tôi bây giờ vẫn cảm thấy sảng khoái!” Phương thẩm thích thú cầm hộp cao ngắm nghía.

“Cảm ơn em gái Thẩm, mau nếm thử món cá kho đặc biệt của tiệm cơm quốc doanh đi. Nghe nói đây là món nổi tiếng của bếp trưởng, rất đáng thử.” Diệp Hiểu Phân vội vàng mời.

“Vâng, cảm ơn chị.”

Tiểu Phong thấy mọi người bắt đầu động đũa liền cũng hào hứng gắp thức ăn, ăn ngon lành. Cả nhà thấy vậy đều bật cười.

Sau bữa ăn, trò chuyện dăm ba câu, câu chuyện liền chuyển sang vấn đề quạt điện. Nhà Phương thẩm chỉ có một chiếc quạt, thế là nhân cơ hội, Thẩm Linh khéo léo nhờ Lưu Hướng Dương mua giúp một chiếc quạt mới với giá hợp lý. Hẹn ba ngày sau cô sẽ quay lại lấy.

Vì buổi chiều Lưu Hướng Dương phải đi làm, Thẩm Linh cũng không ở lại lâu, vội đứng dậy cáo từ.

Cô quay về với tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhưng không ngờ vừa rẽ vào khúc ngoặt thì bất ngờ gặp một người đàn ông lao ra. Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ trong vài giây, rồi đột nhiên đồng loạt hành động: Thẩm Linh giật lùi lại hai bước, còn người đàn ông thì tiến tới nhanh chóng, đưa tay che miệng cô và kéo cô vào một con ngõ nhỏ…

Trong bóng tối, Thẩm Linh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông và nhịp tim mình đập liên hồi. Trong lòng cô chỉ biết kêu trời: Sao lại xui xẻo thế này? Đáng lẽ hôm nay không nên ra ngoài!

Ngay lúc cô định lấy gậy điện trong không gian ra để tự vệ thì tiếng bước chân dồn dập vang lên gần đó:

“Người đâu?”

“Hướng này! Tiếp tục truy tìm!”

Tiếng bước chân chạy xa dần.

Đợi một lát sau, chân Thẩm Linh đã tê rần vì ngồi xổm quá lâu. Tiếng bước chân lại tiến gần, cô hồi hộp như nghẹt thở, trong lòng không ngừng mắng thầm: Lần này chơi lớn rồi!

Khi tiếng bước chân cuối cùng cũng biến mất, người đàn ông mới thả tay ra và kéo cô đứng dậy, dẫn cả hai rời khỏi chỗ trốn. Thoát ra khỏi đống rác bẩn, anh đưa cô chạy thật xa mới chịu dừng lại.

“Đồng chí, hôm nay coi như cô chưa từng nhìn thấy tôi. Nếu không muốn rước họa vào thân thì đừng hé môi.” Người đàn ông lên tiếng, giọng thô nhưng không che giấu được sự mệt mỏi.

“Anh… Được rồi, tôi chưa thấy, chưa từng gặp qua.” Thẩm Linh thở gấp vài hơi, vô cùng hiểu thời thế liền quay người bỏ chạy.

“Haha.” Người đàn ông khẽ cười, nhìn bóng lưng Thẩm Linh biến mất. Ánh mắt anh chợt sắc lại khi khẽ đặt tay lên ngực để nén cơn đau từ vết thương...

Thẩm Linh chạy một mạch, trên người thoảng mùi gì đó khó chịu. Trong lòng cô tức giận thầm trách: Đúng là cái thị trấn này không an toàn chút nào. Lần sau phải mang vệ sĩ đi theo!

Về đến nhà, Thẩm Linh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó ngồi gặm hai miếng dưa hấu lớn. Đến lúc này cô mới thấy mình thực sự sống lại.

Cô tự nhủ rõ ràng mình không hợp lao động, cũng chẳng hợp làm việc vất vả. Ở nhà nằm dài, tận hưởng cuộc sống cá mặn mới chính là thứ dành cho mình!

Sau này nếu còn gặp lại tên thối tha đó, chắc chắn cô sẽ đánh gẫy chân hắn. Hôm nay thật sự là một ngày xui xẻo, mình không chuẩn bị gì, nếu không, chắc chắn hắn sẽ phải hối hận! Hừ!

Hắn tuy nhìn giống viên than đá đen đúa, nhưng cặp mắt đào hoa của hắn cũng không tệ, thật là phiền phức!

“Không xong rồi! Tiểu Linh, mau ra đây, Tiểu An bị rắn cắn rồi!” Tiếng kêu ngoài cửa làm Thẩm Linh giật mình, vội vã mở mắt.

“Cái gì? Tiểu An bị rắn cắn? Ở đâu? Mau đưa tôi đi!” Thẩm Linh lập tức đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài.

“Mau đi thôi, thím đưa cháu đi. Nhị Oa đã đi gọi Trương đại phu, hi vọng Tiểu An không sao cả!” Lý thím gấp gáp nói.

Hóa ra vào buổi chiều, Tiểu An cùng nhóm bạn nhỏ của mình lên núi hái quả, không hiểu sao từ trong bụi cỏ, một con rắn bất ngờ xuất hiện cắn Tiểu An. Nhị Oa là người đầu tiên phát hiện, nhanh chóng kêu gọi sự giúp đỡ rồi chạy đi tìm Trương đại phu.

“Tiểu An!” Thẩm Linh thở hổn hển chạy tới bên cạnh Tiểu An, thấy cậu bé nằm trên mặt đất, mặt mũi tái nhợt, miệng đã bắt đầu tím tái. Cô căng thẳng, đây là bị rắn độc cắn!

“Tiểu An đừng sợ, chị đến rồi, Tiểu An sẽ không sao đâu.” Thẩm Linh vội vàng ngồi xuống, tháo đai lưng ra và dùng nó băng bó quanh vết thương, giúp ngừng cơn đau và ngăn không cho nọc độc chảy vào tim.

“Con rắn đâu rồi?” Thẩm Linh quay sang hỏi đám trẻ xung quanh.

“Cái rắn đó đã bị Cẩu Đản bắt và đánh chết rồi.” Một đứa trẻ trả lời, vẫn còn sụt sịt mũi.

“Cảm ơn Cẩu Đản, các con có thể giúp chị đi tìm Trương đại phu không? Bảo ông ấy mau đến.” Thẩm Linh cố gắng giữ bình tĩnh, đưa con rắn cho bọn trẻ và dặn dò.

“Được, Chị Tiểu Linh, chúng em sẽ chạy nhanh!” Cẩu Đản vội vàng gật đầu, rồi chạy đi ngay.

Thẩm Linh nhìn xung quanh thấy không có ai, liền lấy ra một ít dụng cụ y tế từ không gian của mình, dùng khí máy hút để hút độc ra khỏi cơ thể Tiểu An...

“Trương đại phu tới rồi, ai, mệt quá, nhanh cứu Tiểu An đi!” Lý thím thở hổn hển mang theo Trương đại phu tới.

Trương đại phu nhìn qua con rắn, thấy vết thương của Tiểu An đã được xử lý rất tốt, liền đứng dậy đi tìm thuốc. Sau một lát, ông trở lại với một ít thảo dược.

Ông vắt thuốc ra và đắp lên miệng vết thương của Tiểu An, dùng thuốc đặc biệt để làm giảm độc tố trong cơ thể.

“Được rồi, mang Tiểu An về nhà nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa là khỏi hẳn thôi! Các ngươi rất may mắn, nếu chậm thêm một lúc, tôi cũng không thể cứu chữa nữa.” Trương đại phu vừa nói vừa dặn dò.

“Cảm ơn… cảm ơn Trương đại phu!” Thẩm Linh nhẹ nhõm thở phào, cảm ơn ông.

“Phiền thím giúp cháu đỡ Tiểu An về nhé, cháu, chân cháu hơi yếu.” Thẩm Linh nói, sắc mặt mệt mỏi.

“Không sao đâu, tất cả đều ổn rồi, may là Tiểu An không sao cả.” Lý thím bế Tiểu An lên bắt đầu bước xuống núi.

Thẩm Linh ngồi một lát, trong lòng đầy tâm sự rồi hướng về nhà mình…

Mấy năm gần đây, tình trạng y tế trong đội thật sự rất kém, chỉ có mỗi Trương đại phu làm bác sĩ, mà ông lại đã lớn tuổi, thường xuyên đi vắng. Mà nếu xảy ra tình huống khẩn cấp như vậy, không biết hậu quả sẽ thế nào.

Khi về đến nhà, mọi người trong gia đình đều lo lắng, quanh quẩn bên Tiểu An. Hàn Đại Mai khóc sướt mướt, vỗ về khuôn mặt tái nhợt của Tiểu An, lẩm bẩm cầu nguyện.

“Mẹ, chị dâu ra ngoài mua thuốc rồi, chỉ cần Tiểu An uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi. Mẹ đừng khóc nữa.” Thẩm Linh khuyên nhủ.

“Được rồi, mẹ không khóc nữa, nhưng con là bảo bối của mẹ. Nếu không phải có con, Tiểu An...” Hàn Đại Mai nấc nghẹn, không dám nói tiếp, chỉ nghĩ đến việc suýt mất đi con trai, lòng bà như thắt lại.

Sau khi Tiểu An uống thuốc và ngủ yên ổn, Thẩm Linh vỗ về mẹ cho yên tâm, rồi kêu gọi anh cả, anh ba cùng cha Thẩm đến.

“Hiện tại chúng ta có hai vấn đề phải giải quyết.” Thẩm Linh nghiêm túc nói.

“Vấn đề thứ nhất, tại sao hôm nay Tiểu An lại chạy lên nơi xa xôi như vậy, còn bị rắn độc cắn? Chúng ta sống bao nhiêu năm nay mà chưa từng gặp phải một con rắn độc nào!”

“Quả thật, chuyện này quá kỳ lạ. Việc này giao cho anh ba, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.” Thẩm Dân cau mày, nắm chặt hai quyền, giọng nói sắc bén.

“Được, chuyện này giao cho anh ba. Vấn đề thứ hai là đội chúng ta cần có thêm nhiều bác sĩ. Hôm nay, nếu không phải Trương đại phu kịp thời có mặt thì mọi chuyện sẽ rất nghiệm trọng. Nhưng mỗi lần xảy ra việc này, có thể may mắn được như vậy sao?” Thẩm Linh nói, trong lòng vẫn còn bất an.

“Cả đội lúc nào cũng thiếu người. Ngay cả khi bác sĩ có mặt, nhưng nếu bệnh nặng khó chữa, ai giúp được?” Cha Thẩm than thở.

“Chúng ta không sợ khó khăn, chỉ sợ bệnh tật trong nhà.” Anh cả Thẩm vẻ mặt đầy lo lắng, cảm thấy bất lực.

“Chúng ta biết tình hình quốc gia hiện tại khó khăn, thiếu thốn tài nguyên. Nhưng trong chuồng bò có mội vị có khả năng, là một vị thần y rất giỏi.” Thẩm Linh bày tỏ ý kiến của mình, trong lòng cảm thấy bất an nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

“Em gái nói đúng…” Anh ba Thẩm lập tức hiểu ra, vội vàng hỏi.

“Cứ để đại đội trưởng nói chuyện với những người đó.” Cha Thẩm nặng nề trả lời.

“Vậy con làm gì?” Thẩm đại ca hỏi vẻ khó hiểu.

Thẩm phụ và Thẩm Tam ca nhìn nhau, rồi ánh mắt nhìn vào Thẩm Linh, cô mỉm cười.

“Đại ca, chúng ta cùng nhau cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, rồi tìm một nơi ở ổn định. Đến lúc đó, đại ca sẽ làm chủ nhà.”

“Được rồi.” Thẩm đại ca cười mãn nguyện.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Thập Niên 60, Cá Mặn Làm Nghiên Cứu Khoa Học Cường Quốc của Thái Không Trạm

Truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Cá Mặn Làm Nghiên Cứu Khoa Học Cường Quốc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy89948955
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.