Bong bóng số 3 nằm ở tỉnh Trường Hải, cách thủ đô Vân Cẩm 2 giờ bay phi thuyền, đêm đã khuya, các khách quý từ những gia tộc khác cũng tạm thời nghỉ ngơi tại khách sạn, chờ trời sáng sẽ lên tàu vũ trụ trở về.
Dù Long Linh chỉ là một người bình thường, nhưng vẫn là con cái của nhà họ Long, vì vậy cô ta cũng được sắp xếp ở cùng tầng với những vị khách quý khác.
Tuy nhiên, cô ta lại bị cô lập ở tầng này. Long Linh có thể nghe rõ những bạn học cùng trường đang trêu đùa và cười đùa vui vẻ bên ngoài.
Thậm chí còn có người say rượu, đâm sầm vào cửa phòng cô ta và cố gắng quẹt thẻ mở cửa.
“Nhầm rồi, không phải phòng này.”
"Hả? Không phải à? Đây không phải phòng của tôi sao?"
"Đây là phòng của 'pháo lép' nhà họ Long, mau đi thôi, coi chừng bị quấn lấy..."
*pháo lép: là người không có năng lực.
Long Linh siết chặt nắm tay, hận không thể lấy Long Châu của Long Cẩm và nuốt chửng. Cô ta ghét cay ghét đắng cái cảm giác bị người khác khinh thường.
Cô ta vẫn chưa liên lạc với gia đình, tâm trạng đang cực kỳ tồi tệ. Ra ngoài lần này chẳng thu được gì, và cô ta không muốn phải đối mặt với người cha kiêu ngạo cùng người mẹ suốt ngày cằn nhằn.
Long Linh cố gắng kìm nén cảm xúc, lấy từ trong túi ra quyển sách và bắt đầu ôn bài.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hành lang bên ngoài đã yên ắng hoàn toàn. Bỗng nhiên cửa phòng lại bị gõ mạnh, có ai đó đang cố quẹt thẻ để mở khóa, âm thanh cảnh báo "tít tít tít" vang lên rồi lại chìm vào im lặng.
Long Linh đứng dậy, bước đến mắt mèo nhìn ra. Lại là cái tên sinh viên năm cuối say xỉn đó, có lẽ đang quậy phá vì say rượu. Anh ta mặc áo choàng tắm và hiện đang nằm vật vã trước cửa phòng cô ta, trông rất khó chịu.
Long Linh hơi nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, rồi mở cửa.
……
Tối nay, cuộc chiến trong bong bóng số 3 giữa nhà họ Hoàng và Bạch phát triển theo chiều hướng kỳ lạ và khó lường. Cùng lúc đó, Long An Khang, Long Ý Minh và những người khác trong nhà họ Long cũng đang bàn bạc với các gia tộc Người phản tổ khác về một dự án hợp tác lớn.
Những người có mặt tại buổi thảo luận đều là các nhân vật quyền lực, với độ tuổi rất đa dạng.
"Chắc các vị cũng biết, dự án này chỉ dành cho các gia tộc Người phản tổ tham gia. Suốt hai trăm năm qua, Long gia các vị không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu nào có thể chứng minh trong huyết thống của Long tộc trong người." Thiếu chủ nhà họ Phượng với vẻ bất cần dựa vào lưng ghế, tay chơi một khối rubik, lười biếng nhìn về phía người nhà họ Long mà nói.
Ngồi cạnh anh ta là một đôi nam nữ trẻ tuổi nhất ở đây. Cô gái đang tựa vào vai chàng trai ngủ say, trông có vẻ ngủ rất ngon. Còn chàng trai thì đang tỉ mỉ nghich dây buộc tóc mà chẳng có chút cảm xúc nào.
Thiếu chủ nhà họ Phượng trẻ hơn nhiều so với Long Ý Minh và Long An Khang, là thế hệ nhỏ nhất, nhưng không ai cho rằng anh ta vô lễ. Ngược lại, mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía những người nhà họ Long.
Long gia với tư cách là Người phản tổ của Long tộc, đã từng nổi lên như một thế lực đặc biệt, nhanh chóng xây dựng nên một đế chế hùng mạnh. Dù gì thì ở đất nước này, rồng từ xưa đến nay đều mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, và người dân có tình cảm đặc biệt với nó. Vào thời kỳ đỉnh cao, nhà họ Long thậm chí còn được coi là gia tộc đứng đầu trong Bốn gia tộc lớn.
Tuy nhiên, suốt hai trăm năm qua, chưa từng có một Người phản tổ nào xuất hiện, dù chỉ là những dấu hiệu phản tổ với độ thuần khiết rất thấp, như mọc vảy rồng hoặc sừng rồng cũng chưa từng có. Vì vậy đã dẫn đến nhiều lời tin đồ, chẳng hạn như huyết mạch Long tộc đã biến mất khỏi Long gia.
Ngay cả những gia tộc có Người phản tổ khác cũng không còn muốn kết giao với họ, gia tộc cũng dần bị đối xử lạnh nhạt. Đế chế nhà họ Long cũng bắt đầu trượt dốc, dù họ đã nỗ lực hết sức để cứu vãn nhưng luôn cảm thấy bất lực. Tất cả những điều này dường như đang chứng minh rằng huyết mạch của Rồng đã không còn trong người bọn họ.
Thậm chí, chính người nhà họ Long cũng bắt đầu lo lắng về điều đó.
Vì vậy, khi nhà họ Long phát hiện trong gia tộc có người phản tổ, họ vô cùng phấn khích.
Long Ý Minh lại nở nụ cười đặc trưng như cá sấu của mình, "Nhà chúng ta có một đứa trẻ phản tổ, hơn nữa độ thuần khiết rất cao. Ngày mai sẽ tổ chức họp báo để công cha cho cả thế giới biết."
Nghe đến đây, mọi người đều ngạc nhiên, "Ai cơ?"
Ánh mắt của họ bất giác lướt qua những người nhà họ Long có mặt ở đó. Dù là người lớn hay thế hệ trẻ không có mặt, chắc hẳn ai cũng biết chuyện này.
Long Ý Minh còn chưa lên tiếng thì Long An Khang đã mở lời trước: "Là con gái của tôi."
Thiếu chủ nhà họ Phượng nhướng mày: "Long Linh?"
"Không phải Long Linh, là Long Cẩm, con gái bên ngoài của tôi."
"Ý ông là... con riêng của ông?"
Long Ý Minh hơi cau mày, liếc nhìn Long An Khang, nhưng không nói gì. Ông ấy chỉ lặng lẽ xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái.
Long An Khang thở dài, vẻ mặt lộ rõ sự hối lỗi: "Phải, tôi thật xấu hổ khi nhắc đến chuyện này, cũng rất có lỗi với vợ và con gái tôi."
Một nữ gia chủ có mặt vỗ tay hai cái, giọng điệu mỉa mai: "Long An Khang, vợ ông khi xưa chấp nhận lấy ông lúc ông còn nghèo rớt mồng tơi, câu chuyện tình yêu của hai người vẫn luôn được người ta truyền tai nhau đấy. Vậy mà ông quay lưng một cái là có con riêng. Ông đúng là giỏi thật."
Đăng bởi | Nii_13 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |