“Bây giờ, ai sẽ nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào?” Cầu Pháp nhìn người nhà họ Bạch hỏi.
Đôi mắt anh ta màu hổ phách, nhưng trong đó dường như không có chút hơi ấm nào của con người, chỉ có sự tàn nhẫn vô tình của loài dã thú.
Từ thời cổ đại đến nay, ai ai cũng biết đến dòng máu của Bạch Hổ, một trong Tứ Tượng, nổi danh là "Chiến Thần," đang chảy trong người Cầu Pháp. Nếu sức chiến đấu của anh ta đứng thứ hai trong nước, thì không ai dám xưng là thứ nhất. Vì vậy, mỗi khi anh ta đích thân ra tay thi hành pháp luật, số phận của người bị xử lý hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của anh ta.
*Tứ tượng: nghĩa đen là “bốn biểu tượng” là bốn sinh vật thần thoại đại diện cho bốn phương trong văn hóa và thần thoại Trung Hoa và các nước đồng văn, bao gồm Thanh Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Chu Tước của phương Nam và Huyền Vũ của phương Bắc.
Cũng chính vì lý do đó, bảy năm trước, khi Cầu Pháp chỉ mới 21 tuổi và nhậm chức Cục trưởng Phán quyết ty, các gia tộc Người phản tổ kiêu ngạo nhanh chóng phải cúi đầu. Không ai muốn trở thành vong hồn dưới móng vuốt của anh ta, cũng chẳng ai dám thách thức quyền uy của vị cục trưởng này.
Mộ Văn Tinh là kẻ duy nhất trong nhiều năm qua dám gây chuyện trong các Đại gia tộc Người phản tổ.
Chỉ cần đối diện với ánh mắt của Cầu Pháp, người nhà họ Bạch đã mất hết can đảm để nói dối, buộc phải thú nhận toàn bộ sự thật.
Người nhà họ Hoàng trợn tròn mắt, không ngờ kẻ đứng sau lại là con rể của Bạch gia, một người bình thường!
“Người đâu?”
“... Ở phòng trên tầng.” Bạch gia chủ nói, phớt lờ ánh mắt cầu xin của con gái. Ông ấy không thể vì anh em Mộ Văn Tinh mà thách thức quyền uy của Cầu Pháp. Trước đây họ đã định bỏ qua cho hai anh em này, nhưng giờ Cầu Pháp đã tới, số phận của họ xem ra đã được định đoạt.
"Dẫn đi." Cầu Pháp ra lệnh cho cấp dưới sau lưng.
“Không!” Bạch Tâm Nhiên chắn trước lối cầu thang, nước mắt giàn giụa, cầu xin Cầu Pháp. “Anh ấy chỉ là người bình thường, những gì anh ấy làm đều có lý do. Xin anh tha cho anh ấy, chúng tôi sẽ đưa anh ấy đến đồn cảnh sát, tôi cầu xin anh.” Cô ấy quay sang nhìn người nhà họ Hoàng, “Bác ơi, tất cả chuyện này đều là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng thương lượng và chấp nhận điều kiện của các bác, chỉ mong mọi người tha cho chồng tôi một con đường sống được không?”
Bạch Tâm Nhiên là một đại mỹ nhân có tiếng. Giờ đây, dáng vẻ mỏng manh, khuôn mặt tái nhợt, nước mắt rơi như sao, thực sự khiến người ta thương xót. Với thái độ này, bất cứ người đàn ông nào cũng khó lòng từ chối yêu cầu của cô ấy.
Người nhà họ Hoàng lập tức nhìn nhau, gần như sắp đồng ý. Họ đã sớm mệt mỏi với cuộc đối đầu dai dẳng không hồi kết với nhà họ Bạch. Nếu phía Bạch gia chịu nhượng bộ, cũng không phải là không thể. Nhưng còn phía Cầu Pháp thì...
Các cảnh sát lẽ ra phải đẩy cô ấy và đi lên tầng, nhưng cũng không tiện ra tay, đành khó xử nhìn về phía Cầu Pháp.
Thân phận của Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt hiện tại khá nhạy cảm. Họ có thể bị quản lý bởi Phán quyết ty, nhưng cũng có thể thuộc thẩm quyền của cơ quan tư pháp bình thường. Nếu đưa Mộ Văn Tinh đến đồn cảnh sát, những việc họ đã làm chỉ là âm mưu bất thành, và khi Hoàng gia và Bạch gia không truy cứu, sẽ không có hình phạt. Nhưng nếu vào tay Phán quyết ty, tình hình sẽ khác, vì việc kích động hai Đại gia tộc khai chiến là tội nặng trong giới Người phản tổ.
Số phận của hai anh em hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của Cầu Pháp.
Tuy nhiên, Cầu Pháp chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt vẫn tàn nhẫn và lạnh lùng, không chút dao động. Anh ta dùng cây gậy trong tay đẩy Bạch Tâm Nhiên sang một bên, nói: "Tôi không thích phải nhắc lại lời mình đã nói."
Bạch Tâm Nhiên bị đẩy mạnh không thương tiếc, loạng choạng vài bước, rồi như không chịu nổi nữa, cô ấy ôm miệng chạy ra khỏi nhà.
“Tâm Nhiên!” Anh trai cô vội vàng đuổi theo, nhưng khi ra ngoài, anh thấy cô không hề khóc. Bạch Tâm Nhiên đang cầm điện thoại, run rẩy bấm một dãy số.
“Em đang gọi cho ai vậy?” Anh trai hỏi.
“Suỵt.” Bạch Tâm Nhiên ngăn anh lại. Mặc dù Mộ Văn Tinh đã lừa dối, làm tổn thương cô ấy và con gái họ, nhưng đau đớn thay, cô vẫn yêu anh ta, thậm chí còn cảm thấy thương hại. Vì vậy, cô ấy không thể trơ mắt nhìn anh ta bị Phán quyết ty bắt đi.
Anh trai không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi.
Ở phía bên kia.
Cảnh Bội vừa về đến nhà họ Long chưa bao lâu thì nghe máy tính vang lên tiếng động.
Cô hơi ngạc nhiên, mở ra xem thì phát hiện đó là cuộc gọi từ Bạch gia. Cô gọi điện cho họ qua hình thức quay số ảo trên mạng, được hỗ trợ bởi kỹ thuật hacker cao cấp. Điều này giúp cô không cần thẻ SIM và sau khi cuộc gọi được thực hiện, nó sẽ nhảy qua hàng trăm địa chỉ IP ngẫu nhiên trên khắp cả nước, khiến cho việc truy vết nguồn gốc cuộc gọi gần như là không thể, không thành phố nào có thể định vị được.
Sau khi ngăn chặn cuộc chiến giữa Hoàng gia và Bạch gia, Cảnh Bội vẫn chưa kịp xóa bỏ chương trình nhỏ này, không ngờ phía Bạch gia lại gọi điện đến.
Sự tò mò thúc đẩy cô nhấc máy.
Đầu dây bên kia là giọng gấp gáp của Bạch Tâm Nhiên: "Đây có phải là Tiệm tình báo Giải Mê không? Tôi muốn mua thông tin!"
À... Cảnh Bội gãi má, không ngờ cái vỏ bọc cửa hàng tình báo mà cô tiện tay dựng lên lại có tác dụng tiếp theo.
Đăng bởi | Nii_13 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |