Cầu Pháp đứng bên cửa sổ văn phòng, dù không cần thiết nhưng anh ta vẫn giấu nửa thân mình sau bức tường, như tư thế phục kích của loài mèo khi rình mồi. Anh ta nhìn ra ngoài với gương mặt vô cảm, chiếc mũ Cục trưởng đội lệch một cách lười biếng, miệng ngậm điếu xì gà, vừa lạnh lùng vừa lưu manh. Mãi đến khi thư ký gõ cửa bước vào.
“Cục trưởng, kết quả điều tra đã có.”
Cầu Pháp cầm lấy tập tài liệu mở ra xem. Lần trước điều tra cho thấy có hơn 2.000 phụ nữ tên là "Nguyên Thanh" trên toàn quốc. Sau khi loại bỏ những người quá già hoặc quá trẻ, vẫn còn lại hơn 300 người.
Những người còn lại không thể tra cứu qua hệ thống chính phủ, buộc phải cử người điều tra từng người một để xác định ai là người đáng giá 10 triệu kia.
“Vấn đề là thế này, Cục trưởng, hiện tại có một việc rất nghiêm trọng.”
“Nói đi.”
“Nếu anh không đưa việc này vào hệ thống hồ sơ vụ án mà định giải quyết như việc riêng, thì anh phải tự chi tiền túi. Anh sẽ phải trả chi phí đi lại, ba bữa ăn, chỗ ở, và nhu yếu phẩm,....”
Cầu Pháp đã lờ mờ nhận thức được vấn đề: "...."
Thư ký nghiêm trọng nói: “Hơn 300 người, e rằng tiền của anh không đủ.”
Dù là Cục trưởng nắm quyền lực tối cao của Phán quyết ty, nhưng Cầu Pháp nổi tiếng không nhận hối lộ dưới bất kỳ hình thức nào, cũng không nể mặt bất cứ gia tộc nào. Anh ta luôn mạnh tay với mọi kẻ thù, chẳng ai dám tự nguyện giúp đỡ một người như vậy. Mặc dù có rất nhiều người sẵn sàng liều mạng vì anh ta, nhưng Cầu Pháp cũng không nhận bất kỳ sự trả ơn nào. Vụ việc về “Dải lụa xanh” anh ta cũng không muốn ai biết, vì thế chỉ có thể dựa vào túi tiền của mình mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào khoản lương cứng kia của anh ta, lại không có khái niệm tiết kiệm thì hầu như toàn bộ tiền đều bị tiêu vào việc mua xì gà và ăn uống, nên túi tiền của anh ta không bao giờ đầy.
Sắc mặt Cầu Pháp dần chuyển xanh.
Thư ký lại nói: “Cục trưởng, tôi đang nghĩ, có khi nào kẻ bán tin tức đó chỉ đang nói bừa không? Liệu thông tin của hắn có thật sự chính xác đến vậy không? Hắn thật sự biết mọi thứ sao?”
Cầu Pháp nhíu mày: “Anh muốn tôi chờ thêm?”
Thư ký gật đầu: "Tin tức về hắn đã bắt đầu lan truyền sau khi nhà họ Bạch công khai xin lỗi nhà họ Hoàng. Tôi nghĩ sẽ sớm có người tìm đến hắn mua tình báo, và chúng ta có thể nhân cơ hội này để kiểm tra độ chính xác về tin tức người này cung cấp, tránh bị hắn lừa."
Tin tức từ “Tiệm tình báo Giải Mê” thực sự đã lan rộng giữa các gia tộc Người phản tổ, và những người từng tham gia vào cuộc chiến trong bong bóng cũng nghe phong phanh. Trên mạng cũng bắt đầu xuất hiện một vài tin đồn.
Người duy nhất có thể xác nhận tính chân thực của sự việc là Bạch Tâm Nhiên, nhưng cô ấy không thể đứng ra khẳng định, vì vậy nhiều người cho rằng có thể là do nhà họ Bạch dựng lên để che giấu điều gì đó. Các gia tộc lớn thường đầy những bí mật sâu xa.
Tuy nhiên, vẫn có những kẻ tuyệt vọng coi thông tin này như chiếc phao cứu sinh cuối cùng của mình.
Cảnh Bội vừa trở về nhà họ Long, đồng hồ trên cổ tay cô rung lên.
Ồ, có người đã gửi email đến “Tiệm tình báo Giải Mê”, một vụ làm ăn mới đến rồi.
…………
Trước khi vào phòng ăn, Cảnh Bội mở email.
[Xin chào, tôi thấy thông tin về bạn trên Internet, nghe nói bạn là người bán tình báo, tin tức gì cũng có, không biết có phải thật hay không nhưng tôi hy vọng là thật. Không dài dòng nữa, tôi muốn mua thông tin về việc ở tỉnh Thanh Điểu thành phố Lạc Dương, có nơi nào có thể vứt xác mà không bị phát hiện không? Hoặc bạn có thể chỉ tôi cách xử lý xác để không bị phát hiện, được không?]
[Hiện tại tôi chỉ có 2 vạn, liệu có được không? Nếu thành công, tôi sẽ bán nhà và có thể đưa bạn toàn bộ số tiền đó, chắc sẽ bán được khoảng 70 vạn.]
Cảnh Bội: "Wow."
Sau nhiều ngày mở hàng lại thì đã gặp một vụ kịch tính thế này sao?
Cô chớp mắt, bắt đầu gõ phím trả lời email.
[Chào quý khách, thông tin này có giá trị hơn 2 vạn, nhưng vì quý khách sẵn sàng trả thêm 70 vạn sau khi thành công, tôi có thể cho nợ trước. Tuy nhiên, để đảm bảo tôi không thua lỗ, tôi cần chắc chắn về khả năng thành công của quý khách.]
[Vậy nên hãy cung cấp chi tiết về danh tính, vị trí hiện tại, bối cảnh sự việc và những mối đe dọa quý khách sắp đối mặt. — Chủ Tiệm tình báo Giải Mê]
Gửi.
Cảnh Bội cất điện thoại và bước vào phòng ăn.
Hôm nay, ba người nhà Long Linh vẫn chưa trở về nhà họ Long. Tuy thiếu ba người họ, phòng ăn sang trọng và kín đáo của nhà Long vẫn còn rất đông người. Đúng là gia tộc lớn, có những quy tắc nghiêm ngặt nên bữa ăn không quá ồn ào.
Trên bàn ăn hôm nay là các món đặc trưng của Trường Hải Châu, với nguyên liệu chính là hải sản. Món nổi bật nhất là cua hoa hồng ngâm rượu, một đặc sản nổi tiếng của Trường Hải Châu, nhưng dễ làm người ta say.
Những người lớn vừa yên lặng ăn uống, vừa lén nhìn Cảnh Bội ngồi cạnh Long Ý Minh.
Đăng bởi | Nii_13 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |