Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1242 chữ

Chuyện xảy ra 20 năm trước. Hôm đó trời đẹp, gió mát, nên ông dẫn theo cô con gái 10 tuổi đi vào vườn hái trái cây rồi ra bờ biển câu cá.

“Bố ơi, còn phải đợi bao lâu nữa thì cá mới cắn câu?” Con gái ngồi bên cạnh, vừa gặm quả ổi tươi mới hái, vừa hỏi.

“Kiên nhẫn một chút, câu cá không phải chỉ để câu cá.”

“Vậy câu cái gì?”

“Câu rùa, câu giày thối, câu xác chết... nói chung là không phải cá.”

“...” Con gái nghe xong, động tác gặm ổi cũng chậm lại, rồi nhìn ông bằng ánh mắt bất lực.

Cha cười ha hả, cười đến mức cái ghế suýt ngã ra.

Ông ấy nghiện câu cá hơn chục năm, nhưng mãi chẳng câu được con cá nào, thay vào đó lại thường kéo lên những thứ kỳ lạ, ví dụ như cậu thanh niên nhảy sông tự tử, con rùa già mấy chục năm tuổi, thậm chí là con giun khổng lồ từ hàng trăm năm trước còn sống đến bây giờ. Tóm lại, chẳng bao giờ ông câu được cá, ban đầu còn tức giận, rồi dần dần cảm thấy cạn lời, cuối cùng lại thấy buồn cười. Giờ mỗi lần đi câu, ông ấy chỉ muốn xem lần này sẽ kéo lên món đồ kỳ quặc nào.

“Con còn muốn ăn lựu nữa.” Cô con gái nói.

“Chỉ được ăn thêm một quả thôi, ăn nhiều sẽ bị táo bón đấy.” Ông nhắc nhở.

“Vâng.” Cô bé vui vẻ đứng dậy đi lục túi lấy quả lựu.

Túi đựng quả lựu nằm trong cái đình phía sau, chỉ cách ông ấy chưa đầy 3 mét. Lấy một trái cây không mất nhiều thời gian, nhưng mãi mà con gái vẫn không có động tĩnh gì. Ban đầu, ông chỉ cho rằng con gái sợ nắng nên đã ngồi trong đình ăn, cho đến khi ông ấy gọi mà không thấy trả lời. Quay đầu nhìn lại, đình hoàn toàn trống rỗng.

Nơi ông ấy đứng là trên một bến câu cá dài, hôm nay chỉ có ông và con gái đến đây. Con đường thẳng hơn 50 mét, nhưng không một bóng người. Ông ấy không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng chẳng thấy ai đi qua, nhưng con gái ông đã biến mất không dấu vết.

Khi cảnh sát đến hiện trường, họ xác nhận rằng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sức mạnh của Người phản tổ, nghĩa là không phải do Người phản tổ gây ra. Nhiều tàu đánh cá đã được huy động tìm kiếm, các ngư dân trong vùng cũng tự nguyện giúp đỡ, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Camera giám sát trên đường và lối vào bến câu cá cho thấy chỉ có ông ấy và con gái đi vào, không có ai rời đi, cũng không có người lạ nào xuất hiện.

Nhưng con gái ông ấy vẫn biến mất, ngay trước mắt, cách chưa đến 3 mét, chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, im lặng và không dấu vết, như thể biến mất vào không khí.

Chuyện này sao có thể xảy ra? Ông ấy không tin nổi, nhiều lần cho rằng mình gặp ác mộng, liên tục nhảy xuống biển tìm kiếm, suýt chết đuối và được các ngư dân kéo lên. Vợ ông cũng suy sụp, cuối cùng ly hôn và rời bỏ ông ấy.

Bao nhiêu năm qua, ông ấy vẫn thường xuyên lang thang ở bến tàu câu cá đó, liên tục đến sở cảnh sát hỏi xem có manh mối gì không. Ông ấy cũng từng tìm đến Phán quyết ty, thậm chí còn ở lì trước cổng Học viện 12 Con Giáp để cầu xin sự giúp đỡ.

Nhưng đều bị từ chối, vì không tới lượt. Đợi đến khi cuối cùng cũng đến lượt, những Người phản tổ đến điều tra một vòng, nhưng rồi cũng chẳng có kết quả gì. Hy vọng cuối cùng của ông ấy đã tan vỡ trong cái lắc đầu của họ.

Đã 20 năm trôi qua, tại sao con gái ông ấy lại biến mất một cách bí ẩn như vậy? Liệu cô bé đã chết hay bị giấu ở đâu đó? Câu hỏi này đã trở thành nỗi ám ảnh suốt cuộc đời ông, một vết thương trong lòng không bao giờ lành. Nếu ngày đó ông quay lại nhìn chằm chằm vào cô bé, liệu chuyện đó có xảy ra hay không?

Tiệm tình báo này có thể cho ông ấy câu trả lời không? Chuyện đã xảy ra 20 năm trước, liệu họ có câu trả lời không? Ông ấy đã từng cầu nguyện, thậm chí bói bài tarot, bất cứ điều gì có thể mang lại manh mối, ông ấy đều thử qua. Nhưng lần nào hy vọng cũng vụt tắt. Liệu lần này có khác không?

.....

Cảnh Bội ngồi trên giường, cố gắng khám phá sức mạnh phản tổ của mình. Khi viết cốt truyện, cô cảm thấy việc này thật dễ dàng, nhưng đến khi thực sự trải nghiệm, cô mới nhận ra nó khó đến mức nào. Cảm giác như đang nhảy vào một đại dương mênh mông, xung quanh là biển cả vô tận, và nhiệm vụ của cô là phải tìm ra một viên ngọc trong đó.

Long Châu - thứ mà hiện tại Long Linh khao khát nhất.

Cô phải tìm được Long châu trong sức mạnh phản tổ bao la của mình, sau đó mới có thể luyện tập để thu toàn bộ sức mạnh vào bên trong viên ngọc. Chỉ khi đó cô mới thực sự kiểm soát được sức mạnh phản tổ. Hiện tại, cô cảm nhận được sức mạnh ấy rất mạnh mẽ, nhưng không thể sử dụng, giống như một vùng biển chết tĩnh lặng mà cô cần phải kích hoạt.

Tuy nhiên, chỉ làm nó chuyển động thôi cũng chưa đủ. Trước đây, cô đã thử mọi cách để làm sức mạnh di chuyển, và kết quả là trên mặt cô mọc lưa thưa vài mảnh vảy rồng xanh. Nhìn riêng từng chiếc vảy, chúng rất đẹp, mỗi chiếc đều mang màu xanh thẳm huyền bí, như chứa đựng tất cả sắc xanh của thế giới. Nhưng khi mọc lưa thưa trên gương mặt người, chúng trở nên đáng sợ, khiến người khác nổi da gà.

Cảnh Bội nhớ lại có lần bàn tay trái của cô biến thành móng vuốt rồng, suýt nữa thì tự cắt đầu mình.

Cô thở dài, cảm ứng được đồng hồ trên tay khẽ rung, liền mở to mắt.

Ngay lúc đó, cô nhìn thấy một email. Cô sững người.

"Vụ án bé gái mất tích ở bến tàu?"

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc. Khoảng một giờ sau, cô mới trả lời đối phương:

[Xin chào, do bạn chỉ có thể thanh toán 2 vạn cho phí thông tin, nên nhà tình báo sẽ không cung cấp chi tiết đầy đủ. Nếu vẫn muốn mua, vui lòng thanh toán qua phương thức dưới đây.]

Người đàn ông trung niên nhận được câu trả lời liền mừng rỡ như điên. Dù không phải là thông tin quá chi tiết, nhưng cũng sẽ có manh mối! 20 năm qua, ông ấy thậm chí chưa có lấy một manh mối nào!

Bạn đang đọc Xuyên Không Làm Trùm Tình Báo của Giang Sơn Thương Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nii_13
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.