Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Giờ đây, cô đang tựa vào tường, ngoài nửa khuôn mặt vẫn chưa được che kín, gần như toàn bộ cơ thể đã được bảo vệ hoàn hảo. Bộ quần áo trên người đã bị phá hủy, chỉ còn những mảnh vải rách nát. Bên dưới những mảnh vải, bộ giáp vảy rồng màu xanh ngọc phủ kín khắp người, hoàn hảo ôm lấy thân hình mềm mại của cô gái.

Cô không hề hấn gì.

Mai Yên Lam thốt lên: “Phòng ngự hoàn hảo, đúng là Long tộc, hơn nữa còn là Thanh Long mạnh nhất. Tổ tiên nhà họ Long rốt cuộc đã làm sao mà có được sinh vật như thế này nhỉ?”

Cảnh Bội đáp: “Cô Mai, trước khi bắt đầu có thể cảnh báo trước một chút không?”

“Khả năng phản ứng với tình huống bất ngờ cũng là bài học bắt buộc của em.”

“Em hiểu rồi, cô giáo.”

Sau một buổi học cực kỳ căng thẳng, giờ nghỉ trưa gần như đã hết. Mai Yên Lam phải trở lại trường tiểu học để dạy, nhưng trước khi đi, cô ấy đưa cho Cảnh Bội một tấm thiệp mời.

Đó là thiệp mời đám cưới của Mai Yên Lam và Tiêu Sính. Cảnh Bội liếc nhìn ngày ghi trên thiệp trùng khớp với ngày mà cô đã viết – ngày 1 tháng sau.

Quả thực là tốc độ nhanh như chớp. Ngày 1 tháng trước, Phương Bích Hà làm mối cho Mai Yên Lam và Tiêu Sính. Hai người hẹn gặp tại một nhà hàng, nửa tháng sau đã đính hôn trước sự chứng kiến của một số bạn bè và người thân của Tiêu Sính. Vì Mai Yên Lam là trẻ mồ côi, không có gia đình để mời dự lễ. Đây cũng là một trong những lý do mà họ chọn Mai Yên Lam, vì nó giúp tránh được nhiều rắc rối.

Gia đình của Tiêu Sính không ưa Phương Bích Hà, nên ngay lập tức chấp nhận Mai Yên Lam, coi cô ấy là người thật thà, dễ chịu hơn nhiều so với Phương Bích Hà – người mà họ cho rằng đang kiểm soát Tiêu Sính như thể đang bỏ bùa anh ta.

Nói cách khác, chỉ trong hai tháng nữa, họ sẽ bước vào lễ đường kết hôn.

“Không định tổ chức lớn đâu, chỉ là mời bạn bè, người thân đến ăn một bữa. Tôi cũng chẳng có nhiều bạn để mời, em là học sinh của tôi, nên đi cùng Ôn Vũ Huyền nhé,” Mai Yên Lam đẩy đẩy cặp kính gọng đen cũ kỹ trên mũi và nói: “Thật mong chờ đến ngày đó quá.”

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua cánh môi nhạt màu, ánh mắt cô ấy hơi nhíu lại. Trong khoảnh khắc, dường như Mai Yên Lam đã có sự thay đổi từ trong ra ngoài. Nhưng khi nhìn kỹ lại, cô ấy vẫn mang dáng vẻ cũ kỹ, giống như hình tượng một bà cô già lỡ thì trong những bộ phim truyền hình.

Cảnh Bội nghĩ về cái kết đầy bất ngờ của sự kiện này, rồi mỉm cười: “Em cũng rất mong chờ.”

Dù là chính mình viết ra, nhưng khi những điều đó được hiện thực hóa bởi người thật, đối với tác giả như cô, cảm giác thật mới mẻ. Thậm chí có thể nói, cô còn mong đợi hơn cả người khác.

Đây thực sự là trải nghiệm sống động như chính mình bước vào trong câu chuyện.

...

Khi màn đêm buông xuống, tội ác lại bắt đầu dâng trào trong những góc khuất của thành phố.

Ôn Vũ Huyền mở cửa nhà, ánh mắt thường ngày vốn ấm áp giờ đây trở nên u ám, sắc bén. Anh ta cẩn thận nhìn quanh, đánh hơi không khí bằng mũi để xác nhận rằng xung quanh không có ai, rồi mới xách một túi đồ nặng từ trong nhà ra.

“Bịch!” Chiếc túi nặng nề rơi xuống ghế sau, phát ra âm thanh nặng trĩu, khiến chiếc xe rung lên một chút. Khi anh ta buông tay, một mùi hôi kỳ lạ thoang thoảng bay ra từ kẽ hở của chiếc túi.

Anh ta lái xe ra đường, bắt đầu di chuyển khắp thành phố. Những thùng rác trong công viên, sông ngòi, các khu ổ chuột... Từng túi đồ được ném ra từ cửa sổ xe hạ xuống, rải rác khắp nơi.

Tiệc cưới của Mai Yên Lam và Tiêu Sính diễn ra vào tối thứ Sáu, nên sau giờ tan học, Cảnh Bội trực tiếp mời Ôn Vũ Huyền cùng ngồi xe nhà cô đến dự.

Địa điểm tổ chức tiệc cưới là ở khách sạn thuộc sở hữu của nhà họ Tiêu. Dù không định tổ chức rầm rộ, chỉ mời những người thân thiết, nhưng phía nhà họ Tiêu vẫn có năm, sáu bàn, còn bên phía Mai Yên Lam chỉ có Cảnh Bội và Ôn Vũ Huyền. Sự chênh lệch này khiến đám cưới trông có phần đơn giản.

Tất nhiên, cả hai người họ đều hiểu rõ, chẳng cần thiết phải dùng đến danh tiếng của Cảnh Bội là thiếu chủ nhà họ Long hay giáo viên Học viện 12 Con Giáp để giúp Mai Yên Lam thể hiện sự quyền lực.

Người phụ nữ này hoàn toàn không cần điều đó.

Điều này cũng thể hiện qua việc, từ khi Ôn Vũ Huyền nhận được thiệp mời đến lúc này, luôn giữ một biểu cảm khó tả. Khi nhìn thấy Tiêu Sính, anh ta thậm chí còn có chút thương hại.

Vì họ đi thẳng đến sau giờ tan học nên khi tới nơi vẫn còn một chút thời gian trước khi tiệc chính thức bắt đầu. Họ vào phòng trà, nơi đã chuẩn bị sẵn trà và bánh trái cho những khách mời đến sớm.

Lúc này, chiếc đồng hồ của Cảnh Bội rung nhẹ.

Cô liếc nhìn thời gian, khóe miệng khẽ nhếch lên. Có vẻ như sắp có khách tìm đến.

“Có chuyện gì mà vui vậy?” Ôn Vũ Huyền ngồi đối diện, thấy cô như vậy thì dịu giọng hỏi.

Cảnh Bội mỉm cười đáp: “Em vừa nhớ ra một chuyện vui thôi.”

Ôn Vũ Huyền chỉ hỏi qua loa, nghe vậy cũng không nói thêm, cúi đầu pha trà. Nếu Đường Tiếu Tiếu có mặt ở đây, có lẽ cô ấy sẽ ôm mặt mơ mộng. Bởi vì trà và Ôn Vũ Huyền thực sự là một cặp hoàn hảo. Trong phòng trà này, từng cử động của anh ta đều thanh thoát và tao nhã, trông rất hài hòa và thu hút.

Tiếc rằng, người ngồi đối diện lại là Cảnh Bội.

Cô nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống, rồi lấy một viên ô mai từ đĩa trái cây khô cho vào miệng. Sau đó, cô mới cầm điện thoại lên và kiểm tra email.

[Nghe nói ở chỗ cô, thông tin gì cũng có thể mua được?]

............

Bạn đang đọc Xuyên Không Làm Trùm Tình Báo của Giang Sơn Thương Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nii_13
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.