Long Ý Minh thầm nghĩ, cô gái này chẳng lẽ định tranh quyền ngay bây giờ sao? Đúng là không biết trời cao đất dày.
“Đúng vậy.”
"Về sau có lẽ phải nhờ cậy chú rồi." Cảnh Bội mỉm cười rạng rỡ, nói: "Nghe nói Người phản tổ phải làm gia chủ, nhưng mà cháu chẳng có chút hứng thú gì với kinh doanh. Có lẽ cháu chỉ giơ tay xin tiền thôi. Giao cho cháu quản lý thì không biết sẽ bị cháu làm hỏng đến mức nào đâu."
Nghe vậy, sắc mặt của Long An Khang và Long Linh trở nên khó coi. Long Ý Minh thì sững sờ trong chốc lát, ảnh hưởng tiêu cực từ vụ chiếc áo vest hoàn toàn biến mất. Nụ cười kiểu cá sấu của ông ấy bỗng có chút dịu dàng.
"Chuyện này vốn dĩ là điều chú nên làm. Nếu cháu muốn, đương nhiên chú sẽ càng tận tâm hơn."
Lúc này, một người giúp việc nhanh chóng chạy đến, vác trên vai một cuộn thảm đỏ. Anh ta hất nhẹ một cái, chiếc thảm trải dài cửa chính đến tận sân trong, tạo nên một lối đi khô ráo trên mặt đất ướt sũng.
Long Ý Minh giơ tay, làm một động tác mời. Cảnh Bội bước trên tấm thảm đỏ, đi ra khỏi mái hiên.
Cơn gió nhẹ ẩm ướt thổi qua những lọn tóc của cô. Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Bội khẽ nheo lại, vẻ lười biếng, thong thả. Rõ ràng cô vừa từ quê lên, trang phục trên người cũng rất quê mùa, nhưng lại trông giống như một tiểu thư sinh ra và lớn lên trong Long gia. Không chỉ thoải mái như đang ở nhà, mà còn đầy kiêu hãnh, như tất cả đây đều là giang sơn của cô.
Ban đầu, họ hợp lực ra oai với Long Cẩm là để đề phòng cô vì năm xưa hai mẹ con bị bỏ rơi mà căm hận và trả thù họ.
Thế nhưng bây giờ, rõ ràng cô đã biết sự thật khi đó, và chẳng ai có thể đổi trắng thay đen được. Nhưng điều đặc biệt là cô chỉ nhắm vào gia đình Long An Khang, hơn nữa cô cũng chẳng có hứng thú với kinh doanh, chỉ muốn làm một kẻ nhàn hạ, giơ tay là có tiền. Vì vậy, những người phe Long Ý Minh không còn lý do gì để hợp tác với Long An Khang nữa.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
"Có vẻ Long Linh sắp chịu khổ rồi nhỉ. À, mà chưa chắc, ai khiến ai khổ vẫn chưa biết đâu," cô gái mang đôi giày cao gót buộc dây màu hồng thì thầm phía sau.
Mặc dù Long Cẩm là Người phản tổ của Long tộc, nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội vàng để chiêu mộ nhân tài xuất sắc và xây dựng tình đồng đội với những cường giả của các gia tộc khác. Điều này giống như một người có thanh kiếm tốt trong tay nhưng lại lỡ mất thời đại để lập công lớn, không thể tạo nên sự nghiệp vĩ đại và lưu danh thiên cổ.
Trong khi đó, Long Linh gần như đã nắm chặt những cơ hội này trong tay.
...
Khi phần lớn người bình thường vẫn đang sống những ngày tháng bình thường, thì trong thế giới của Người phản tổ, một cuộc chiến sắp nổ ra.
Địa điểm diễn ra cuộc chiến nằm trong "Bong bóng số 3", một nơi có thể được coi như một không-thời gian riêng biệt, là tàn tích còn sót lại từ thời kỳ đại dung hợp vũ trụ. Giống như những bong bóng nhỏ bám vào mặt ngoài của quả cầu thủy tinh. Những bong bóng này, tùy thuộc vào nơi chúng bám vào, trở thành tài sản tư nhân của các quốc gia.
Kích thước của những không-thời gian này không đồng đều, nhưng vì lo ngại rằng chúng có thể bất ngờ tách khỏi như khi thời kỳ đại dung hợp vũ trụ kết thúc, Chính phủ không sử dụng chúng cho các căn cứ quân sự quan trọng. Một vài nơi trong số này thậm chí còn được cho thuê để người dân sử dụng.
Lúc này, Bong bóng số 3 chính là nơi mà hai gia tộc Người phản tổ đã cùng nhau thuê để tiến hành cuộc chiến.
Lẽ ra điều này nên được gọi là "trận đấu giữa hai gia tộc," nhưng do số lượng người tham gia quá đông, quy mô của nó gần như có thể xem là một cuộc chiến tranh nhỏ.
Theo "Quy định quản lý Người phản tổ", chỉ cần cuộc chiến không diễn ra bên ngoài bong bóng và không sử dụng vũ khí hạng nặng, chính phủ chỉ có thể đứng nhìn như khán giả, không được tùy tiện can thiệp.
Vô số lều trại được dựng lên trên mảnh đất vàng nóng rát, thế giới này trông như sa mạc hoang vu. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy những gò đất cao thấp và đá sỏi, không một bóng cây xanh hay sự sống nhỏ bé nào xuất hiện.
Không khí ở đây cũng căng thẳng y như môi trường khắc nghiệt xung quanh.
Vài chiếc xe địa hình phóng tới, cuốn theo những đám bụi vàng mù mịt, những người xuống xe mang vẻ mặt khó chịu, ánh mắt đầy sát khí tiến vào lều chính, khiến bầu không khí thêm phần ngột ngạt.
Dưới chiếc ô che nắng, một nhóm thanh niên nam nữ với khí chất đặc biệt, nổi bật, đang ngả người hoặc ngồi xổm trên ghế tựa, đeo kính râm và thưởng thức những lon Coca lạnh.
"Có vẻ như đàm phán lại thất bại rồi."
"Nếu muốn đánh thì đánh nhanh đi, chứ chỗ quái quỷ này không có sóng, không có mạng, chán muốn chết."
"Nhà họ Hoàng đúng là quá đáng thật."
"Tôi thì không ghét cách làm của nhà họ Hoàng, chủ yếu đến để tích lũy kinh nghiệm thôi, cơ hội hiếm có mà."
"Tôi cũng vậy, mẹ tôi bắt tôi đến đây."
Bất chợt, có người nhìn về phía cô gái đang cùng nhân viên vận chuyển đồ đạc.
"Đó là Long Linh phải không? Cô ta chỉ là người bình thường, đến đây làm gì?"
"Nhà họ Long chẳng phải vì không có Người phản tổ nên không tham gia vụ này sao?"
Họ gọi Long Linh lại và hỏi cô ta đến đây làm gì.
Long Linh cau mày, đáp: "Tôi thấy lần này nhà họ Hoàng quá đáng quá, cũng muốn góp chút sức."
"Hừ, cô chỉ là người bình thường, giúp được gì chứ? Đừng đến đây để chết uổng, mau về đi." Họ lạnh lùng nói.
"Tôi nên làm gì, không cần mấy người dạy." Long Linh điềm tĩnh đáp lại, rồi xoay người tiếp tục công việc. Nhưng khi vừa quay lưng, ánh mắt cô ta trở nên u ám hơn, phía sau vang lên những lời mỉa mai như "Không biết tự lượng sức" và "Người bình thường thì đừng xen vào chuyện của Người phản tổ."
Đăng bởi | Nii_13 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |