Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 : Học Chữ

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

*Chú thích trước khi đọc, chương này mới học chữ nên hai nhân vật của chúng ta nói theo kiểu nói chậm, dấu phẩy "," trong chương này rất nhiều với ý tứ nói chậm ngắt quãng chứ không phải ta ngắt sai ngữ pháp, tiếp theo mời mọi người đọc truyện.

Hôm nay đã qua một ngày một đêm Hàn Thiên theo thiếu niên học chữ.

Đối với Hàn Thiên học chữ của Thiên Vũ Đại Lục là một vấn đề vô cùng cấp bách có lợi cho tương lai nên trong quá trình học hắn rất chăm chú, ngoài những chuyện bắt buộc như ăn uống ra Hàn Thiên dành hết thời gian vào cho việc học.

Thậm chí Hàn Thiên chăm học đến mức việc ăn uống hắn nhờ thiếu niên chu cấp còn bản thân không thèm ra khỏi động phủ hay ngủ nghỉ, dù sao hôm qua Hàn Thiên đã ngủ rất nhiều, trong cơ thể vẫn còn lại một chút nội lực từ việc ăn cá nên không ngủ một đêm cũng không có chuyện gì.

Bất quá lí do thật sự khiến Hàn Thiên quyết định không ra khỏi động phủ là một mình hắn không tự mình xuống núi được chứ không phải “chăm chú học chữ”, hắn không muốn mỗi lần đi ra rồi trở về động phủ học đều nhờ thiếu niên mang theo bản thân đi đi về về.

Tương tự như vậy lí do chính Hàn Thiên không ngủ là không muốn bị thiếu niên nhìn thấy trong lúc ngủ, cảm giác này… hơi đáng sợ, có thể nói Hàn Thiên đang mắc phải di chứng sau khi bị hoảng sợ.

Mặc dù Hàn Thiên không bài xích thiếu niên và biết thiếu niên không có làm gì xấu thì cũng không muốn tiếp xúc thân thể quá gần với thiếu niên, ở đây Hàn Thiên mới chỉ chấp nhận cuộc sống hiện tại chứ chưa chấp nhận giới tính hiện tại.

(Ý tứ : với tư cách một nam nhân Hàn Thiên không muốn tiếp xúc gần gũi với nam nhân, còn nếu chấp nhận rồi thì nam nữ gần gũi nhau là chuyện bình thường).

Nói thật đôi khi Hàn Thiên tự hỏi sau này nên sống theo phong cách nữ nhân hay nam nhân mới tốt, dù sao giữa nam nhân và nữ nhân có lối sống và lối suy nghĩ rất khác nhau, tuy không bắt buộc chọn cái này phải bỏ cái kia nhưng bình thường vẫn phải thiên về một cái.

Ví dụ với linh hồn nam nhân Hàn Thiên thường suy nghĩ phóng khoáng không để ý tới hình tượng cơ thể, lúc chiến đấu có rách y phục cũng không sao, nhưng với tư cách thân thể nữ nhân phải biết giữ ý tứ một chút không thể phóng khoáng như vậy được.

Nếu quá phóng khoáng chính là có lỗi với cỗ thân thể này, hoặc nói có lỗi với bé gái đã cho hắn cỗ thân thể này, Hàn Thiên đã tự nhủ kiếp này sẽ sống thật tốt để an ủi bé gái, cũng là tốt cho chính bản thân mình, làm người có ai lại muốn gặp phải chuyện xấu đâu.

Tạm thời bỏ qua lối suy nghĩ nam hay nữ, trải qua một ngày một đêm học chữ Hàn Thiên gần như đã hiểu được năm phần ngôn ngữ Thiên Vũ Đại Lục, cái này không phải Hàn Thiên học siêu giỏi mà là ngôn ngữ Thiên Vũ Đại Lục đối với Hàn Thiên dường như rất quen thuộc, học một biết mười.

Bất quá quen thuộc là vậy chứ Hàn Thiên vẫn chưa thể nói quá nhanh hay nghe quá nhanh, hiện tại giao tiếp với thiếu niên vẫn phải nói chậm nghe chậm một chút mới hiểu được.

Trong lúc đang học, đột nhiên Hàn Thiên hạ thấp giọng ngượng ngùng nói với thiếu niên:

-Ta muốn… đi giải quyết.

Thật sự, nhịn ngủ thì được chứ qua hai đêm một ngày (tính cả lúc ngủ) Hàn Thiên đã nhịn chuyện này hết nổi rồi, luyện võ có thể lợi dụng nội lực tiến hành trao đổi chất nhưng kiếp này Hàn Thiên chưa luyện võ a, hắn cũng không muốn để lộ ra chuyện bản thân biết võ công.

Nghe vậy ban đầu thiếu niên còn chưa hiểu lắm, đang tính hỏi giải quyết cái gì vì bình thường hắn hay dùng nội lực điều hóa chứ ít làm chuyện đó thì thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hàn Thiên liền hiểu ra, ‘‘hắn’’ ho khan một cái đưa lưng về phía Hàn Thiên nói :

-Ngươi ngồi lên đi.

Không nhịn được nữa Hàn Thiên cũng không để ý nhiều về chuyện tiếp xúc thân thể leo lên lưng thiếu niên, sau đó thiếu nhiên nhẹ nhàng đứng dậy mở ra động phủ, lại vô cùng nhẹ nhàng cõng Hàn Thiên xuống dưới chân núi.

Động tác vô cùng nước chảy mây trôi, lần trước ngất xỉu không biết chứ lần này chứng kiến tận mắt Hàn Thiên phải thán phục trình độ võ công của thiếu niên quá cao cường, đạp không mà đi a, cảnh giới này quá mạnh mẽ rồi, tương lai ta cũng muốn được như vậy, ngẫm lại rất đáng mong chờ.

Trong lúc Hàn Thiên đang cảm thán rất nhanh thiếu niên đã cõng Hàn Thiên tới một địa phương tương đối khuất có cỏ cây che đậy, lại dùng ‘‘tâm nhãn’’ kiểm tra qua một phen chắc chắn không có nguy hiểm gì mới thả Hàn Thiên xuống xấu hổ nói :

-Chỗ này không có rắn, ta ở đây đợi ngươi.

Hàn Thiên khẽ gật đầu bước xuống khỏi lưng thiếu niên rồi quay lưng một mạch đi vào khu vực giải quyết, sau một phen cố gắng không nhìn ‘‘bản thân’’ Hàn Thiên cuối cùng cũng giải quyết xong, mà thực sự thì Hàn Thiên đã không còn xấu hổ như lúc đầu nữa rồi.

Xấu hổ không phải cách a, cả đời này hắn phải sống dưới thân phận nữ nhân đấy, sau nhiều lần tự nói đây là cơ thể chính mình nhìn liền nhìn Hàn Thiên đã tự thuyết phục được bản thân giảm bớt xấu hổ, có lẽ qua mấy tháng hay một năm nữa Hàn Thiên sẽ xem đây là chuyện bình thường.

Mà thật ra qua một năm nữa Hàn Thiên liền không cần phải mỗi ngày đều đi giải quyết nữa rồi, đến lúc đó thông qua nội lực có thể hạn chế được vấn đề tế nhị, chỉ khi nào cấp bách lắm mới phải làm thôi.

Bất quá cái khó nhất hiện tại không phải quá trình giải quyết, mà là quá trình hậu giải quyết, ‘‘cô bé’’ không giống ‘‘cậu bé’’, không vẫy chào được a.

Làm nữ nhân, phải rất giữ ý tứ đấy.

Trong khi đó nhìn thấy và chạm vào là hai chuyện rất khác nhau nha, nhất là cơ thể nữ nhân nhạy cảm hơn nam nhân nhiều lắm, cái này cần phải có thời gian luyện tập Hàn Thiên mới có thể quen dần, còn bây giờ… hắn vẫn rất ngượng khi chạm vào.

Đến cuối cùng Hàn Thiên phải mất tới mười phút mới xong xuôi mọi chuyện đứng dậy chỉnh lại y phục, lúc quay trở ra thấy thiếu niên vẫn đang chờ liền nói :

-Thật có lỗi, để ngươi đợi lâu.

Thiếu niên nhún vai :

-Không có gì, ngươi muốn về động phủ học tiếp, hay ra ngoài chơi một chút.

Được thiếu niên rủ đi chơi Hàn Thiên thật có chút động tâm, nhưng không phải ham vui mà Hàn Thiên muốn xem qua tình hình thế giới này để xác định xem đây có phải địa cầu hay không, suy đoán, chung quy chỉ là suy đoán, vẫn cần tận mắt chứng kiến mới chắc ăn.

Mà Hàn Thiên không thể hỏi trực tiếp thiếu niên đây là đâu được, nếu không thiếu niên liền biết hắn không phải người thế giới này rồi, bí mật này Hàn Thiên không muốn để lộ ra chút nào.

Hàn Thiên hỏi :

-Gần đây, có chỗ nào chơi ? Ta là cô nhi, sau khi lưu lạc tới đây, chưa từng đi quá xa khỏi nhà hoang.

Nghe tới hai từ ‘‘cô nhi’’, lại nhớ tới cơ thể suy dinh dưỡng của Hàn Thiên trong lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt thiếu niên nhìn Hàn Thiên trở nên nhu hòa hơn nói :

-Gần đây có một thành thị, gọi là Minh Nguyên Thành, chỗ đó khá náo nhiệt. Với tốc độ của ta cõng ngươi khoảng mười phút là tới.

-Vậy đi bộ thì sao ?

Thiếu niên tính toán một chút trả lời :

-Hừm… chắc khoảng ba canh giờ.

Tính toán thời gian vẫn đủ đi đi về về Hàn Thiên đồng ý luôn:

-Đi bộ đi, ta muốn vừa đi vừa học chữ.

Phía bên kia thiếu niên không nghĩ Hàn Thiên đang kiếm cớ để không “bị” cõng cũng đồng ý luôn, dù sao Hàn Thiên giao tiếp vẫn không được tốt lắm, gặp người lạ rất dễ bị hù sợ, mà ba canh giờ đủ để dạy thêm một đống chữ a.

Thế là hai người cùng nhau đi bộ tới Minh Nguyên Thành, phương hướng là ngược lại với đường về căn nhà hoang, như vậy tính ra từ căn nhà hoang đi tới Minh Nguyên Thành mất tới năm canh giờ đi bộ, chẳng trách không có ai lui tới nhà hoang.

Trên đường đi, Hàn Thiên theo thói quen nói chuyện ở địa cầu, câu đầu tiên là hỏi tên thiếu niên:

-Ngươi tên gì? Ta vẫn chưa biết tên ngươi.

Thiếu niên trả lời:

-Hàn Thiên.

Ở bên cạnh, nghe thiếu niên khai tên Hàn Thiên khẽ giật mình, cái này là trùng hợp hay gì đây? Cùng một diện mạo không nói mà còn trùng tên a, mà khoan, lỡ như thiếu niên hỏi lại tên thì biết làm sao bây giờ? Hàn Thiên là tên của nam nhân a.

Lại nói hai cái Hàn Thiên rất khó phân biệt a.

‘‘Ta thật ngu quá mà’’ là suy nghĩ của Hàn Thiên lúc này.

Quả nhiên, thiếu niên liền hỏi lại:

-Còn ngươi thì sao?

Trong lúc nhất thời ‘‘Hàn Thiên bản nữ’’ không nghĩ ra được cái tên nào, lúc bình thường tên có thể nghĩ ra rất nhiều nhưng vào lúc quan trọng lại không có cái tên nào hợp ý.

Nghĩ đến lúc đầu xuyên qua cơ thể này rất yếu nhược Hàn Thiên xoắn xuýt trả lời đại một cái tên:

-Ta gọi… Hàn Nhược Nhược.

Thiếu niên cười cười:

-Hàn Nhược Nhược sao, nghe rất hay, rất vui tai, hơn nữa còn trùng họ với ta. Hai chúng ta rất có duyên a.

Lúc này ‘‘Hàn Nhược Nhược’’ chỉ có thể cười trừ nhưng trong lòng rất buồn phiền, ngươi cướp tên của ta a, ta thích cái tên Hàn Thiên hơn, ngươi đã nghe câu đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ hay chưa, vậy mà ta lại phải đổi tên rồi.

Bất quá cái tên ‘‘Hàn Nhược Nhược’’ dường như có chút quen thuộc, kiếp trước ta có gặp qua người nào tên ‘‘Hàn Nhược Nhược’’ sao, ừm… không có, có lẽ do ta cảm thấy quen thuộc quá nhiều ở thế giới này nên bây giờ mới thấy quen thuộc thôi.

Không để ý tới cảm giác quen thuộc nữa Hàn Thiên tiếp tục công cuộc theo thiếu niên học chữ, trong đó chủ yếu là tập nói tập nghe cho quen thuộc, còn chuyện học viết chưa quan trọng lắm, đợi trở về động phủ học viết cũng không muộn.

Cứ như vậy ba canh giờ trôi qua hai người đi tới trước một tòa thành thị khá lớn, nhìn ba chữ “Minh Nguyên Thành” rất to, rất uy vũ treo trên hai cánh cổng thành cực lớn trong lòng Hàn Thiên đã có đáp án, có điều Hàn Thiên không thất vọng lắm, dù sao hắn đã có suy đoán từ đầu rồi.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.