Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 : Sau Ăn No, Là Đi Tắm

Tiểu thuyết gốc · 2018 chữ

Mùi vị món cá nướng quá ngon khiến Hàn Thiên giống như quên đi tất cả đắm chìm vào việc thưởng thức, từng miếng từng miếng nhỏ được Hàn Thiên cắn xuống, mãi cho đến khi không cắn được nữa Hàn Thiên mới giật mình nhận ra nửa con cá trên tay đã bốc hơi sạch sẽ chỉ còn lại xương cá.

Lúc này trong lòng Hàn Thiên dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng hụt hẫng giống như vừa mới cắn vài miếng mà cá đã hết chứ không phải vừa thưởng thức mười phút mới hết, Hàn Thiên thầm nghĩ:

-Chưa gì đã hết rồi? Ta ăn chưa đã a, phải rồi, có nên ăn luôn xương cá hay không?

Đây thực sự là suy nghĩ của Hàn Thiên, mặc kệ dựa vào cảm giác trên tay liền biết xương cá bảy màu rất cứng khó có thể ăn trực tiếp nhưng Hàn Thiên vẫn có loại xúc động muốn ăn luôn cả xương cá, hắn muốn tiếp tục thưởng thức mùi vị tuyệt mỹ kia.

Nói thật bây giờ có đặt trước mặt Hàn Thiên một khúc gỗ không thể ăn được nhưng chỉ cần khúc gỗ đó có được mùi vị của món cá nướng vừa rồi hắn cũng có xúc động muốn nhai và nuốt chứ đừng nói tới xương cá – một thứ miễn cưỡng có thể ăn được, cái này… ăn đến nghiện rồi a.

Tuy kiếp trước Hàn Thiên không để ý tới ngon hay dở nhưng điều đó không đồng nghĩa Hàn Thiên không thích ăn đồ ăn ngon hay chưa ăn qua đồ ăn ngon bao giờ, ngược lại trong quá trình luyện tập võ công với sư phụ Hàn Thiên đã thưởng thức khá nhiều loại thiên tài địa bảo ngon lành vẫn chưa lần nào đem lại cảm giác luyến tiếc như thế này.

Bởi vì cá nướng không những có mùi vị ngon tuyệt trần mà còn đem lại lợi ích vượt xa những thứ thiên tài địa bảo kiếp trước từng ăn, hiện tại ngoại trừ vẻ ngoài “suy dinh dưỡng” ra Hàn Thiên cảm thấy cả người khỏe mạnh như chưa từng khỏe mạnh hơn, thậm chí trong kinh mạch còn ẩn ẩn xuất hiện chút nội lực đang lưu chuyển.

Ăn một chút cá liền làm cho một cỗ cơ thể chưa từng luyện võ công một ngày nào xuất hiện nội lực lưu chuyển là ý tứ gì, thần vật a, con cá bảy màu kia chắc chắn là một loại “siêu cấp thiên tài địa bảo” a.

Như vậy có lẽ xương cá cũng không phải vật bình thường, tạm thời không ăn được cứ giữ lại, sau này luyện một chút võ công liên quan tới “răng” rồi ăn vậy.

Có ý nghĩ này Hàn Thiên liền dùng tấm giấy bạc gói lại xương cá để dành, lại nhìn qua bên người thiếu niên thì thấy ngay cả xương cá cũng không còn, Hàn Thiên dùng tay phải giơ xương cá lên phối hợp với động tác cắn biểu đạt ý tứ:

-“Ngươi ăn luôn xương cá rồi sao”.

Hoặc có thể hiểu thành “xương cá ăn được hả”.

Người thiếu niên thấy động tác của Hàn Thiên hiểu theo nghĩa thứ nhất lắc đầu lấy từ trong ngực ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, bên trong lọ thủy tinh có một thứ bột nhuyễn bảy màu, nhìn qua Hàn Thiên có suy đoán đó là phần xương của con cá bảy màu được nghiền nát.

Hàn Thiên lại làm ra một loạt động tác hết chỉ vào lọ thủy tinh lại làm biểu hiện ngu ngơ hỏi:

-“Bột xương cá đó sử dụng như thế nào?”

Không biết do thiếu niên là người tốt hay tâm tình vui vẻ từ việc ăn cá nướng mà trả lời Hàn Thiên rất nhiệt tình, “hắn” tiện tay ngắt lấy một tấm lá cây khá lớn khoảng chừng ba bàn tay người trưởng thành gấp mấy đường cái lá đã biến thành một cái chén nhỏ.

Sau đó người thiếu niên dùng cái chén làm từ lá cây múc một chút nước suối rồi rắc vài hạt bụi xương cá trong lọ thủy tinh vào chén nước.

Qua mấy giây sau một màn kì diệu xuất hiện trước mắt Hàn Thiên, xương cá rất cứng theo lẽ thường bột xương cá cũng phải rất cứng, vậy mà Hàn Thiên lại thấy bột xương cá dễ dàng hòa tan vào nước suối biến nước trong chén từ trong suốt thành bảy màu.

Cuối cùng thiếu niên đưa chén nước bảy màu tới trước mặt Hàn Thiên, ý tứ “uống thử xem”.

Tiếp nhận chén nước, Hàn Thiên theo thói quen đưa lên mũi ngửi thử thì phát hiện nước trong chén phát ra một hương thơm dịu nhẹ khá giống mùi hương ngửi được lúc thiếu niên bắt đầu nướng cá, thế là Hàn Thiên không chút do dự uống vào một ngụm nước bảy màu.

Theo từng giọt nước bảy màu khẽ chạm vào bờ môi, lại luồn qua hai bờ môi tiếp xúc đầu lưỡi nhỏ nhắn, mùi vị cá nướng một lần nữa hiển hiện trong miệng Hàn Thiên, tuy không được rõ ràng như ăn thịt cá trực tiếp nhưng đúng là mùi vị tuyệt vời đó không thể sai được.

Đồng thời Hàn Thiên có cảm giác tác dụng bồi bổ cơ thể từ bụi xương cá dường như còn mãnh liệt hơn cả thịt cá, mới chỉ uống một ngụm nhỏ trong kinh mạch Hàn Thiên liền nhiều hơn một chút nội lực, có lẽ tinh túy của cá bảy màu nằm ở xương cốt chứ không phải thịt.

Phần thịt, chỉ là dễ ăn + ăn ngon, còn phần xương, mới là tinh túy.

Có suy đoán này Hàn Thiên mặt dày uống hết chén nước rồi đưa cho thiếu niên phần xương cá của mình ra hiệu “nghiền hộ ta đoạn xương này thành bột”, mặc dù sau mấy ngày luyện được võ công bản thân Hàn Thiên cũng có khả năng làm được điều này nhưng hiện tại Hàn Thiên vẫn muốn nhờ thiếu niên.

Thứ nhất Hàn Thiên muốn lợi dụng bột xương cá để tăng nhanh tốc độ luyện võ, thứ hai Hàn Thiên không muốn bỏ lỡ ngày nào thưởng thức mùi vị cá nướng, chậm một ngày là ngày đó không được thưởng thức mùi vị cá nướng a.

Mặc kệ theo định luật bảo toàn số lượng với cùng một lượng bụi xương cá dù nghiền trước hay nghiền sau số ngày được thưởng thức đều bằng nhau thì Hàn Thiên vẫn muốn thưởng thức trước, đến lúc hết bụi xương cá rồi tính sau a.

Phía bên kia thiếu niên khá dễ tính làm theo lời Hàn Thiên nghiền xương cá thành bột, đồng thời thiếu niên còn tặng cho Hàn Thiên một cái lọ thủy tinh đựng bột xương cá, sau đó thiếu niên ra hiệu hỏi:

-“Ngươi có muốn ta xem thử bệnh tình cho ngươi hay không, không nghe được với không nói được có thể ta sẽ chữa được”.

Nhìn ý tứ thiếu niên biểu đạt Hàn Thiên liền chột dạ lắc đầu từ chối, trên thực tế hắn không có bệnh a, nếu để cao thủ như thiếu niên bắt mạch khả năng lớn sẽ bị bại lộ, đến lúc đó rất khó để giải thích tình hình, Hàn Thiên không muốn làm mọi chuyện rối thêm.

-Phốc….

Đột nhiên thiếu niên đang nhìn Hàn Thiên lại bật cười khiến Hàn Thiên khó hiểu không biết thiếu niên cười cái gì, ta từ chối có gì đáng cười sao? Hay là trên mặt ta lúc này có gì đáng cười sao?

Đúng vậy, nếu Hàn Thiên soi gương sẽ phát hiện gương mặt hắn lúc này rất buồn cười, không chỉ trên mặt mà cả người Hàn Thiên giống như bị trét nhọ nồi đen thui, chẳng qua y phục Hàn Thiên mặc là quần áo tay dài đã che mất nên hắn không thấy.

Bất quá trên cơ thể Hàn Thiên lại không phát ra mùi gì khó ngửi, ngược lại còn có một chút mùi vị giống cá nướng tản ra.

Đây không phải chuyện gì xa lạ với người luyện võ, cả Hàn Thiên lẫn thiếu niên đều biết đây là dấu hiệu cơ thể được tẩy rửa tạp chất, nhưng thiếu niên chưa từng gặp qua ai tẩy rửa tạp chất lại có “mùi thơm cá nướng” như Hàn Thiên nên mới bật cười, hơn nữa khuôn mặt Hàn Thiên bị bôi đen trong lúc “chột dạ” quả thực rất ngộ nghĩnh.

Rất nhanh thiếu niên liền cảm thấy bản thân không có ý tứ ngay lập tức nín cười, “hắn” lấy tay chỉ chỉ xuống dòng suối ý tứ “ngươi tự soi xem đi”.

Mang theo tâm trạng bán tín bán nghi, Hàn Thiên theo lời thiếu niên đi tới bên cạnh con suối nhìn xuống.

Vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu dưới suối Hàn Thiên liền hiểu rõ vấn đề, hóa ra bản thân vừa trải qua quá trình tẩy rửa tạp chất trong luyện võ, kiếp trước hắn cũng từng trải qua quá trình này nhưng đó là lúc hắn luyện võ được một năm, ở đây chưa luyện võ đã được tẩy rửa nguyên nhân có lẽ do ăn cá nướng rồi.

Cá nướng… quả nhiên là đồ tốt a, có điều hình như không đúng lắm, Hàn Thiên nhớ rõ kiếp trước lúc tẩy rửa tạp chất cơ thể phát ra một mùi rất khó ngửi chứ không thơm như lần này, cộng thêm trong miệng còn đang quen với mùi vị cá nướng nên không nhận ra.

Nếu không Hàn Thiên không cần phải soi xuống suối cũng biết bản thân đang bị “bôi đen”.

Lại nói nếu cứ ăn cá nướng hoặc chính xác hơn là uống bột xương cá pha nước liền phát ra mùi thơm thế này gặp người khác chẳng may kích thích tính thèm ăn của người ta thì sao? Nghĩ tới tràng cảnh đó Hàn Thiên liền rùng mình, rất đáng sợ a.

Mặc kệ, thơm liền thơm, ăn vẫn sẽ ăn, còn bây giờ… đi tắm cái đã.

Thế nhưng mà nghĩ đến chuyện “đi tắm” Hàn Thiên liền ngượng ngùng, hắn sống trong cơ thể nữ nhân vẫn không thể phủ nhận linh hồn và bản chất con người cũ của hắn là nam nhân a, hắn đam mê luyện võ vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân thân a, nhìn thấy thân thể nữ nhân thật vẫn có chút ngượng ngùng.

Cứ cho rằng tràng cảnh hiện tại là “tự nhìn chính mình” cũng không giúp Hàn Thiên cảm thấy giảm bớt sự ngượng ngùng, ngược lại có phần càng cổ quái hơn, trong lúc nhất thời Hàn Thiên không biết phải làm thế nào cho đúng.

Đối diện, thiếu niên thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Hàn Thiên cho rằng Hàn Thiên đang xấu hổ vì bị “hắn” nhìn thấy trong bộ dạng khó coi liền lấy tay vẽ ra một bức tranh nội lực với ý tứ “ta thật sự không có ý cười ngươi, ngươi tắm rửa trước đi, ta ở một bên canh chừng cho”.

Thấy vậy Hàn Thiên càng lúng túng hơn, từ khi nào ta là nam nhân còn cần nam nhân canh chừng khi tắm rửa rồi? Lại còn tắm lộ thiên nữa chứ, cái này… có chút không đúng a.

Thôi, trước sau gì cũng phải tắm, hắn không thể nào cả đời này không tắm được, mà trên thực tế trong khoảng thời gian tới đây Hàn Thiên không phải chưa làm qua “chuyện tế nhị” lần nào, chẳng qua lần đó trời tối như mực cộng thêm buồn ngủ nên không để ý thôi.

Lời tác giả : Hmmm... Chương sau, có lẽ sẽ có điều thú vị.... hmmm....

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.