Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Như Hoa.

Tiểu thuyết gốc · 2142 chữ

Hạc Vực, tây bắc Hỏa Mạch Linh Thú, đông bắc Thạch Trận Tiên Nhân, phía đông Dược Linh, phía tây La Văn Thượng Cổ, ở giữa Vương Đô phát triển phồn vinh thịnh vượng, linh khí dồi dào.

Biệt phủ nhà Hạc Vương nằm ở phía tây Vương Đô, một trong ba Vương quyền thế tương đương Hoàng Đế, nắm giữ Phù Văn công hội, sản xuất tiền xu.

Phủ chính trong căn phòng lớn, một cô nương tướng mạo xinh đẹp tuổi khoảng hai mươi tám, tóc xõa qua vai, đôi tay mềm mại đưa ra sau đầu búi tóc cài trâm, trên trâm cài có bông hoa năm cánh lắc lư theo nhịp, trang phục trên người rất đẹp, áo nối liền với thân như váy màu vàng, trên ngực trái có hoa văn chim hạc, dưới chân bạch sắc đôi hài.

Xung quanh căn phòng được trang trí sang trọng lộng lẫy, giường, gối, chăn, nệm, rèm cửa, bàn, ghế, tủ đồ.

Trên chiếc giường đứa bé một tuổi nằm trong chăn ngủ rất ngon, đôi môi mềm mại rất đáng yêu.

Cô nương búi tóc xong đưa tay cầm bình trà trên bàn, rót vào ly đưa lên miệng uống một ngụm nước.

Cốc. Cốc.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô đặt ly nước xuống đứng lên, nhẹ nhàng bước tới mở cửa.

Cánh cửa được mở ra, trung niên mặc áo bào sắc vàng hình chim hạc, dưới chân cam sắc đôi hài, dáng vẻ lo lắng nói.

“Nương tử, ta vừa nhận được truyền tin phù từ Bạch Hạc Vệ, có một tin tốt và một tin xấu, nàng muốn nghe tin nào trước!”

“Phu quân cứ nói tin xấu trước đi, ta chuẩn bị tâm lý rồi.”

Hai người đi vào phòng ngồi xuống ghế, giọng nói trung niên rất buồn.

“Thôn Minh Khai hai tuần trước khu mỏ bị sập, người chết bên trong có phu quân trước đó của nàng Lý Văn Sơn.”

“Huynh nói sao, Lý Văn Sơn mất!”

Cô nương đứng bật lên khỏi ghế, khuôn mặt rưng rưng nước mắt bật khóc.

“Hu hu tại sao huynh ấy lại khổ thế chứ! Tất cả tại ta! Nếu ta không rời đi thì huynh ấy làm sao liều mạng đào mỏ kiếm tiền đi tìm ta.”

Trung niên bước tới vỗ về, trên tay đưa cho cô nương khăn vải lau nước mắt, nói ra tin vui.

“Nương tử đừng buồn, Bạch Hạc Vệ báo về hài tử Lý Thế An còn sống, được thiếu niên tên Trần Bảo Thất đưa đi tìm nàng!”

“Sao cơ! Tiểu tử Bảo Thất dẫn theo An nhi tìm ta?”

Lau đi nước mắt, cô nương lấy lại một chút tia sắc vui, cũng vì gia đình nghiêm cấm, cô cùng Lý Văn Sơn không thể sống chung, hồi ức khi đó hiện lên.

Sáu năm trước.

Thôn Minh Khai, nhà Hoa Sơn An, nhà bếp khói lửa phập phồng, hương thơm thức ăn ngào ngạt lan tỏa, cửa chính có tiếng gõ, cô nương từ trong bếp chạy ra mở cửa.

Bóng dáng đám người lạ, áo bào lục sắc vẻ mặt hung dữ, nhưng lời nói lại rất nhẹ nhàng.

“Hoa tiểu thư, mời ngài theo chúng tôi về gặp gia chủ.”

Đây là lần thứ hai đám người này đến, cô nương không muốn đi theo bọn họ, hai tháng trước vừa lấy lại ký ức, dùng truyền tống phù báo cho phụ thân mình vẫn còn sống, phái hộ vệ đến đưa cô trở về nhưng bị từ chối.

“Các ngươi về đi, ta không muốn rời khỏi đây.”

“Gia chủ nói nếu tiểu thư không đồng ý thì có hai lựa chọn! Một trở về mọi sự đều yên ổn, hài tử cùng phu quân được sống tốt. Hai tiếp tục ở lại phu quân và hài tử sẽ bị giết.”

Phụ thân cho người đến ép buộc cô rời khỏi phu quân để trở về, nếu cô biết trước như thế bản thân không dùng đến truyền tống phù nhưng bây giờ đã muộn.

“Các ngươi đây bắt ép ta lựa chọn!”

“Đây là lệnh từ gia chủ, chúng ta chỉ thực thi theo nhiệm vụ.”

Đám người này tu vi rất cao, cho dù cô ra sức bảo vệ nhưng hai người họ làm sao sống được dưới sức mạnh đám người tu luyện giả, cô không còn cách nào khác ngoài lựa chọn thứ nhất.

“Các ngươi đợi ta viết lại lời nhắn cho phu quân.”

Cô nương bước vào trong nhà tìm giấy bút lông viết dòng tin nhắn nhủ phu quân, viết xong cô đem tới đặt trên người đứa trẻ đang ngủ ngon và hôn lên má.

“An nhi sống thật tốt!”

Bước ra ngoài cô nương đi cùng đám người vừa ra khỏi cổng gặp tiểu hài tử dáng vẻ tung tăng hướng khu mỏ.

Hài tử phát hiện người lạ từ nhà Hoa Sơn An bước ra theo sau có Hoa đại nương nó nói lớn.

“Các người là ai? Tại sao lại bắt Hoa đại nương, ta đi mách sơn thúc!”

Nó vội vàng hướng hầm mỏ hai chân chạy hết tốc lực.

Cô nương theo đám người rời khỏi Phế Tích Mỏ tiến vào Hạc Vực, Đế Đô, trở về nhà Liễu Vương, sảnh chính gia chủ ngồi trên ghế cao nhìn xuống cô nương quỳ gối.

“Phụ thân, ta xin người cho phép ta lấy Lý Văn Sơn làm phu quân.”

Mẫu thân cô nương bước tới đỡ đứng lên, thương xót đứa con gái, trong lúc đi du ngoại tu luyện bị sát thủ truy sát may mắn sống sót.

“Ta biết con thương hắn, nhưng con là tu luyện giả, hắn chỉ là người thường, đám sát thủ chúng ta không biết do ai phái đi, nếu sống chung cả hai đều gặp nguy hiểm, con nên hiểu tâm ý của phụ thân.”

Cô nương cũng biết trong lúc vào Nam Thâm Uyên tu luyện gặp sát thủ, hộ vệ đi theo tu vi Kim Đan cảnh không ngờ đều bị giết chết, may mắn dùng phù chú dịch chuyển đến Phế Tích Mỏ được Lý Văn Sơn cứu mới sống sót.

“Nhưng mẫu thân ta không thể bỏ rơi hài tử được.”

Ngồi trên cao lão già tức giận hét vào đám hộ vệ.

“Người đâu cấm túc nó vào Điện Tiên Linh khi nào từ bỏ ý nghĩ đó mới được thả ra.”

Thời gian cấm túc chẳng mấy chốc qua đi ba năm, Liễu Như Hoa tâm tính ít nói hơn, trầm tĩnh lặng lẽ một mình ở trong Điện Tiên Linh, tới giờ ăn người hầu đem thức ăn đến dùng bữa cũng không nói gì với họ.

Tháng thứ hai năm thứ ba bị cấm túc, sảnh chính gia chủ tiếp đón người nhà Hạc Vương đến chơi, thiếu chủ Hạc Thái Khánh lần đầu tiên tới Điện Tiên Linh cùng muội muội Hạc Hương Vân.

Trước đây Hạc Hương Vân rất thích Liễu Như Hoa xem như tỷ tỷ, sau khi nghe tin Hoa tỷ trở về cô ấy thường xuyên tới thăm.

Hạc Hương Vân nhìn thấy tỷ tỷ suốt ngày ủ rũ, dáng vẻ buồn bã, rất ít nói chuyện, rất khác khi xưa, lần này đem ca ca đến muốn làm mai mối, muốn giúp tỷ ấy có được niềm vui.

Lần đầu tiên Hạc Thái Khánh nhìn thấy Liễu Như Hoa hắn như bị cướp đi trái tim, từ đó hắn cùng muội muội thường xuyên tới thăm, gia chủ thấy thế liền mượn cớ hỏi liên hôn hai nhà.

Cuộc liên hôn hai nhà Vương diễn ra rất lớn, mặt dù Liễu Như Hoa không thích Hạc Thái Khánh, cô chỉ theo ý phụ thân liên hôn vì mục đích gia tộc.

Nhưng sau Liễu Như Hoa cảm thấy Hạc Thái Khánh rất tốt, cô dần mở lòng với hắn, cùng sinh tiểu hài tử một tuổi đặt tên.

“Hạc Thái Bảo.”

...

Oa oa!

Tiếng khóc từ đứa nhỏ trên chiếc giường phát ra làm Liễu Như Hoa trở về hiện tại.

Hai tuần trước Liễu Như Hoa làm việc mọi chuyện diễn ra đều bất ổn, cắm hoa bị rơi bình, nấu ăn bị cắt trúng tay, thêu thùa bị kim đâm, tu luyện bị tâm ma quấy nhiễu, cảm thấy trong lòng bất an, cô cầu xin Hạc Thái Khánh cho người đến Phế Tích mỏ dò hỏi tin tức Lý Văn Sơn với hài tử sống tốt không.

Phụ thân từng đe dọa nếu Liễu Như Hoa cho người điều tra thì họ sẽ bị giết, từ đó đến nay cô không dám liên lạc hay cho người lấy thông tin ở đó.

Liễu Như Hoa nói về người phu quân trước đó, Hạc Thái Khánh không giận mà còn cho người đi điều tra giúp cô.

Bước đến chiếc giường bế đứa trẻ lên Liễu Như Hoa nói.

“Phu quân, chúng ta đến đốt giấy cho Sơn huynh được không?”

Hạc Thái Khánh bước tới ôm cô nhìn vào tiểu hài tử.

“Được! Hạc Thái Bảo con chuẩn bị có ca ca.”

Liễu Như Hoa bất ngờ nói.

“Huynh chấp nhận An nhi sao?”

“Đúng thế! Ta phải cảm ơn Sơn huynh từng cứu nàng, nếu không làm sao ta có được nương tử xinh đẹp như nàng!”

Hai người đi chuẩn bị đồ đạc, Hạc Thái Khánh dùng Pháp Bảo chiếc thuyền nhỏ đưa Liễu Như Hoa bế theo đứa nhỏ di chuyển rất nhanh, sau ba tiếng bóng dáng họ trên không trung thôn Minh Khai.

Dân trong thôn ngước nhìn pháp khí trầm trồ.

“Đây là cao nhân nào a!”

“Thuyền bay! Chẳng lẽ là sơn môn?”

“Tu luyện giả, bay thật đỉnh! Ta cũng muốn bay a!”

“Kia bóng người nhìn rất quen!”

“Đó chẳng phải là Hoa cô nương sao, người đi cùng là ai thế?”

Hai người từ trên không trung hạ xuống, đi bộ tới chỗ nhà Hoa Sơn An, bây giờ căn nhà không còn tấm bảng đó nữa mà thay bằng tấm bảng có tên Tiểu Lý Ka, Liễu Như Hoa đưa tay gõ cửa.

Cốc. Cốc.

Bên trong bước ra một trung niên thắc mắc hỏi.

“Hai người tìm ai, chủ trước nhà này sao?”

“Đúng vậy!”

“Xin lỗi hai người tới muộn rồi, hai đứa nhỏ ở đây đã đi khỏi.”

Liễu Như Hoa dù biết Trần Bảo Thất dẫn An nhi đi tìm mình nhưng không ngờ căn nhà cũ cũng bán mất, đây là biết bao nhiêu kỉ niệm của cô.

“Huynh có thể bán lại ta căn nhà này không?”

“Không thể, ta không thiếu tiền!”

Hạc Thái Khánh lấy ra hai viên Tinh Thạch hạ phẩm nhét vào tay hắn, sắc mặt hắn thay đổi chóng mặt, cúi người cảm ơn quay lưng vào nhà dọn dẹp rời khỏi.

“A! Ta cần đủ rồi, ta dọn đi ngay!”

Bước vào căn nhà cũ, Liễu Như Hoa bật khóc nức nở.

“Hu hu, Lý Văn Sơn phu quân ta về rồi!”

Hạc Thái Khánh an ủi cô.

“Nương tử mọi chuyện qua rồi, Sơn huynh cũng không muốn muội buồn đâu.”

Bên ngoài bóng dáng bà bà tóc bạc trắng cầm gậy gỗ bước vào.

“Là Liễu Như Hoa sao? Ngươi về trễ rồi, A Thất cùng tiểu An rời đi hai ngày!”

Quay mặt lại Liễu Như Hoa cúi người.

“Triệu bà bà, bà biết chúng nó đi đâu không, còn nữa mộ Lý Văn Sơn được chôn ở đâu?”

“Ta không biết chúng nó đi đâu, ta có tặng lệnh bài Đan Sư cho Bảo Thất, mộ phu quân ngươi đi theo ta.”

Ba người vừa đi vừa trò truyện, bà bà kể về cuộc sống khó khăn của ba người Trần Bảo Thất, tiểu An, Lý Văn Sơn, hằng ngày làm thợ mỏ rất khó khăn, tiền kiếm được đủ sống qua ngày, Lý Văn Sơn luôn muốn kiếm nhiều tiền hơn, ngày nào cũng vào sâu trong hầm mỏ.

Tiểu An hiểu chuyện luôn đến khu mỏ giúp phụ thân, ngày nào cũng bảo muốn gặp mẫu thân, thật là đứa nhỏ đáng thương.

Khu mộ, ba người đốt giấy cho bia mộ có tên Lý Văn Sơn, Liễu Như Hoa khóc lóc xin lỗi.

“Lý Văn Sơn phu quân, ta xin lỗi chàng, ta đến muộn mong chàng tha thứ cho ta, ta hứa sau này thay mặt chàng chăm sóc tốt An nhi.”

Bên cạnh Hạc Thái Khánh cúi người.

“Sơn huynh, chúng ta xem như cũng có duyên, ta Hạc Thái Khánh xin hứa sau này hài tử Lý Thế An được phong làm con cả trong nhà Hạc Vương.”

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.