Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tường Vi Trắng (16)

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Chiếc xe dừng lại bên đường, cửa kính được hạ xuống, bà cụ vui vẻ chạy tới chỗ người ngồi trong xe giải thích: “Đây là cô gái tôi nói với cậu, Tiểu Nguyệt, cô ấy rất tốt, hôm nay theo giúp tôi lấy hoa.”

“Được, lên xe đi.” Giọng nói của người đàn ông trong xe khàn khàn, cô nghe không rõ lắm, nhưng với khoảng cách giữa hai người, Việt Nẫm có thể nhìn ra người đàn ông đó trông như thế nào.

Tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, ngay cả cổ áo cũng gài kín, do lái xe nên tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay, thoạt nhìn giống như một thư sinh.

Việt Nẫm ngước mắt lên và tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy ấy.

Hắn không phù hợp với hồ sơ, ban đầu cô cho rằng đó phải là một người đàn ông chán nản và sa sút tinh thần, tính tình lầm lì, dè dặt thận trọng, cô suy luận sai hay điều gì đó đã thay đổi anh ta?

“Nào, đưa đồ cho bà, cháu vào trước đi!” Bà lão cầm lấy cái xô nhựa trong tay Việt Nẫm, thuần thục bỏ hết mọi thứ vào trong cốp xe.

Việt Nẫm tựa lưng vào ghế xe, vừa vặn ngồi ngay sau hắn, nhìn vào gương chiếu hậu, đồng tử của người đàn ông hơi co lại một cách khó nhận thấy.

Xe chạy một mạch, đường ở ngoại thành không bằng phẳng, xóc nảy gập ghềnh, mi mắt Việt Nẫm sụp xuống như sắp ngủ thiếp đi, thì xe dừng lại.

5:37

Việt Nẫm liếc nhìn điện thoại, đi theo bà cụ xuống xe, đối diện đường cái là một nhà kính được dựng lên bằng lều, phía trên lều có mấy chữ, phỏng chừng là gần như mờ dần sau một thời gian dài.

Nhà kính trồng hoa.

Bà cụ cầm cái xô nhựa trong tay, liếc nhìn qua lại hai người họ rồi đoạt lấy cái trong tay Việt Nẫm, mặt mày cong cong, những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, "Tiểu Nguyệt, nếu cháu muốn mua hoa Tường Vi trắng thì đi với Tiểu Tần đi, cậu ấy biết chỗ nào bán, bà đi lấy hàng trước, lát nữa sẽ đi tìm các cháu.”

Giọng điệu và thái độ chỉ ra rất rõ ràng.

Tiểu Tần ngoại trừ lúc đầu ở trên xe có đáp vài câu, sau đó cũng không nói gì, thấy vậy Việt Nẫm cũng chỉ có thể nghe theo lời của bà cụ, chờ bà cụ rời đi, cô mới cất bước, hơi nghiêng người, "Đi thôi."

Tiểu Tần ôm giỏ có nhãn của khách sạn đi theo sau.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng để các cửa hàng hoa trong thành phố mở cửa như thường lệ, các chủ cửa hàng đã đứng chật kín mấy gian hàng, hoa chất thành đống khắp nơi, có mấy chủ cửa hàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Tần liền mỉm cười chào hỏi.

"Chào buổi sáng! Tiểu Tần! Hôm nay cậu mang theo người mới à?”

“Lần sau tôi sẽ lưu lại một lô, hôm khác giúp tôi xem nhé!”

“Tần ca, trong sân nhà em có thêm một luống hoa, trở về em gửi anh nhé!”

………

Sau khi mua các loại hoa khác nhau ở mỗi quầy hàng, họ đã đi đến một cửa hàng nhỏ và cũ trong cùng.

Không nhìn thấy chủ cửa hàng, chỉ có một đóa Tường Vi trắng trên bàn.

Hắn đặt giỏ sang một bên, cầm hoa Tường vi trắng đưa cho Việt Nẫm, mím khóe môi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Việt Nẫm nhướng mày nhìn hắn bất động, không nhận lấy hoa Tường Vi trắng.

“Không muốn nói gì sao?”

Một lúc lâu sau, người đàn ông đối diện dường như từ bỏ điều gì đó, hạ tay xuống, “Cô muốn nghe cái gì?”

“Tại sao giết bọn họ?”

-----------------**

"Anh họ! Em tìm được rồi! Máy tính trong khách sạn hôm nay đã được giải mã thành công, phục hồi lại được lịch sử duyệt web, anh tuyệt đối không thể đoán được Việt Nẫm đã làm gì!"

Đặt tài liệu lên bàn, anh cũng không thèm liếc cậu em một cái, bởi vì anh biết người em họ ngốc nghếch của mình không thể giấu diếm được chuyện gì, nên tự mình tổng hợp lại: “Lợi dụng những điểm mù khuất trong thành phố chạy đến đây, lừa gạt một nhà thiết kế thành thật, mượn chứng minh thư của người khác thuê phòng sáu ngày, nhưng ngay ngày đầu tiên đã rời đi, cậu nói xem tại sao cô ta lại tốn nhiều công sức như vậy?”

“Vì đùa giỡn chúng ta? Vì thú vị chăng?”

“Nếu cô ta cứ trốn tránh như vậy, thành thật ở trong khách sạn, tìm cớ lừa gạt nhà thiết kế kia, cậu nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy cô ta không?”

Chắc là không được nhỉ?

Em họ nhớ đến lúc trước gần thành phố A nói phát hiện ra dấu vết của Việt Nẫm, nhưng máy móc hỏng hóc nên nhầm lẫn, người vẫn ở thành phố này……điều này cho thấy dù bọn họ tốn nhiều thời gian hơn nữa cũng không bắt được!

“Chứng tỏ rằng có chuyện gì đó làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của cô ta, vấn đề này thậm chí đã khiến cô ta không kịp sắp đặt kết thúc cho nhà thiết kế rắc rối kia.” Cô ta vội vã rời đi, hơn nữa không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào.

“Theo miêu tả của Lý Nguyên Cát, so sánh với ảnh chụp trong cơ sở dữ liệu, sau đó vẽ lại Việt Nẫm tóc ngắn thì tìm thấy có người giống đến 68% ở gần khách sạn đầu tiên, cậu nói xem cô ta trở lại làm gì?”**

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.