Cô Nhi Viện (10)
Tạm thời giữ lại nghi ngờ, Việt Nẫm nắn nắn con gấu bông, cuối cùng phát hiện trong miệng nó hình như có thứ gì đó? Chạm vào là một mảnh giấy?
Không có kéo và kim chỉ, cô không dám tùy tiện mở ra, hiện tại cô không có cách nào giấu được mấy thứ này, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?
"Việt Việt! Sao em chạy tới đây!" Y tá Lưu chống thắt lưng thở hổn hển hét lên, "Em có biết chị đi tìm em bao lâu rồi không! Con bé hư này! Cẩn thận chị thu lại giấy khen mà Viện trưởng đã đưa em!" Bọn trẻ ở đây đều muốn nhận được giấy khen, rất sợ trở thành đứa trẻ hư, vì vậy lời đe dọa này là phương pháp hiệu quả để quản lý bọn trẻ.
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Việt Nẫm bị giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàng mi dài và dày rũ xuống run rẩy không ngừng, tay ôm chặt con gấu bông, phản ứng này trong mắt y tá Lưu chính là đã biết sai rồi.
Quả nhiên một giây sau, cô bé bước tới từng bước, nắm vạt áo cô, nói nhỏ: "Em đến đây tìm gấu bông ạ."
Y tá Lưu biết Việt Nẫm có một con gấu bông do cô giáo cũ tặng, trông rất xấu xí nhưng cô bé vẫn coi nó như một bảo bối.
“Sau này…… thôi bỏ đi, ngày mai em sẽ không ở chỗ này nữa.” Y tá Lưu nắm tay cô dắt đi, "Ngày mai em sẽ được tiên sinh đưa đi, sau này em muốn loại đồ chơi gì mà không có chứ? Cần gì con gấu bông này?”
Việt Nẫm cúi đầu nhìn hình bóng của mình bị kéo dài trên nền đá cẩm thạch, khó hiểu hỏi: "Những bạn bị dẫn đi đều sống rất tốt đúng không? Các bạn có từng trở lại không ạ?”
“………”
Trong chớp mắt tim của y tá Lưu như ngừng đập, cô ta nắm chặt tay Việt Nẫm, bóp đầu ngón tay Việt Nẫm đến đỏ ngầu, "Em..."
“Chị yên tâm, bất kể em có sống tốt hay không, em sẽ quay lại thăm chị.” Việt Nẫm cười lộ ra chiếc răng hổ rồi nói thêm, “Thăm cả Viện trưởng nữa.”
“Em sẽ không giống các bạn quên luôn mọi người đâu.”
Tôi sẽ luôn nhớ đến các người.
Có thể là những lời này của Việt Nẫm đã khiến y tá Lưu cảm động, vì vậy cô ta đã không khóa cửa sau khi cho Việt Nẫm ăn cơm và uống thuốc, mà chỉ cảnh cáo cô không được chạy lung tung, Việt Nẫm vui vẻ đồng ý.
---------------
Sau khi trao đổi manh mối với đồng minh, cả nhóm bốn người lại ở trong phòng đồ chơi giết thời gian, giữa chừng họ từng nghĩ đến việc dùng nước tiểu để trốn thoát, nhưng tiếc là nhân viên bảo vệ trong phòng đồ chơi cứ nhìn họ chăm chú.
Sau khi chơi ở phòng đồ chơi và ăn bữa tối, bốn người lần nữa trở lại chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, lần này bọn họ không nói chuyện phiếm với bọn trẻ giường đối diện để lấy manh mối, sau khi người lớn kiểm tra phòng, bọn họ đi về phía chiếc giường trống, cẩn thận vén chăn lên.
"???? Con gấu nhỏ mà cậu nói có đúng là ở đây không?" Ba bạn nam cảm thấy sự tình phát triển không giống như những gì họ nghĩ, rõ ràng kế hoạch của họ là chạm vào con gấu nếu như hệ thống phán định thất bại, nhưng bây giờ gấu bông đã biến mất!
“Chắc chắn mà!” Son Môi Là Mạng lật đi lật lại mấy lần, cuối cùng cô khoa tay múa chân: “Khi ấy chúng ta tháo chăn tôi xốc nó lên như thế này, con gấu bông ở chỗ này, tôi chỉ chạm nhẹ vào, tất cả tiến độ trở về số không."
“Chẳng lẽ là đạo cụ dùng một lần thôi?” Cách nói của Bạn Là Đệ Đệ không chắc chắn lắm, “Vì vậy nó đã biến mất sau khi cậu vô tình kích hoạt nó.”
Ba người còn lại: "......"
“Vậy là chúng ta đã lãng phí một cơ hội như vậy sao?” Ba người cảm thấy lồng ngực đau quặn thắt, như cá muối phơi khô vậy, “Tôi hiểu tại sao cửa ải này lại bị trì hoãn lâu như vậy rồi, có lẽ họ đều xui xẻo như chúng ta vậy? Ngày đầu tiên chưa tìm thấy được gì thì đã bị khởi động lại.”
"Hoặc là không tìm thấy con gấu, bỏ lỡ cơ hội khởi động lại, hoặc là sau khi khởi động lại vẫn thất bại như cũ."
“Haizzz!”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Con gấu bông đã biến mất, có nghĩa là họ cần một kế hoạch mới.
“Làm sao bây giờ?” Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ nhanh nhẹn bắt đầu tháo ga giường, giọng nói bình tĩnh, “Không sử dụng đạo cụ cậu sẽ chết à? Đây vốn là game giải mã sử dụng đầu óc.” Nếu toàn bộ đều sử dụng đạo cụ thì sau này đi ra ngoài sợ là đầu sẽ bị bắn nổ mất.
"Còn không mau tháo ga giường! Lát nữa chúng ta phải đi ra ngoài tìm manh mối!"
"... Cậu vẫn còn muốn leo xuống à? Cậu có kế hoạch gì không?"
"Các cậu không thấy chủ nhân của chiếc giường này rất có vấn đề sao? Cái người tên ‘Việt Việt bị bệnh' đó."
Cô ấy là người chơi hay NPC?
Tại sao cô ấy lại có đạo cụ đặc biệt đặt trên con gấu bông?
Cô ấy có bao nhiêu manh mối mà họ không biết?
Nói tóm lại phải đi gặp cô ấy!
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |