Ai giết ai (10)
Họ là hai chị em!
Triệu Vãn Tình là bạn gái cũ của Phong Dung trong bài đăng, sau này hình như là vì nguyên nhân gì đó mà chia tay, trong diễn đàn có đề cập đến chuyện này, người xào nấu nóng nhất là Dư Mặc, xem ra hiện giờ Triệu Vãn Tình hận Dư Mặc lắm, tìm ra vết đen của đối phương liền nhân cơ hội đăng bài trút giận.
Triệu Vãn Tình và Triệu Tuyết Lê ở cùng một nhà, Triệu Vãn Tình đăng ảnh giấy chẩn đoán mà cô ta lấy được, việc này có thực sự trùng hợp như vậy không?
Quá nhiều sự tình cờ cùng một lúc, thì không còn là sự tình cờ nữa.
Triệu Tuyết Lê đem chứng cứ bất lợi về chưa kịp tiêu hủy đã bị Triệu Vãn Tình phát hiện? Hay là cô ta cố ý đưa giấy chẩn đoán cho đối phương?
Vấn đề này rất khó đoán, có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này, rốt cuộc có bao nhiêu người biết được ẩn tình?
Việt Nẫm chỉ có thể chờ quay lại trường quan sát mọi người mới biết được nguyên nhân.
……
Trường học xảy ra án mạng đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của bên ngoài, nhưng giới truyền thông lại chú ý đến "tòa nhà ma" của trường hơn là nguyên nhân cô gái nhảy lầu, trong lúc nhất thời dấy lên rất nhiều thảo luận trên mạng.
Cả năm người đều nhảy lầu từ "tòa nhà ma", liệu "tòa nhà ma" có quỷ dị như mọi người nói không? Thực sự có ma chăng? Là những người đã từng nhảy lầu ở đó trở về?
Tin tức như thế này khiến cho Việt Nẫm bị dẫn dắt theo tiết tấu đó, nhưng sau đó cô cảm thấy mình đi sai hướng.
Thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tìm ra quỷ, thanh tiến độ bằng không.
Nếu như thoát khỏi ngôi nhà cô ở lúc trước chính là thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, như vậy bây giờ cô đã ra ngoài, thanh tiến độ cho cô biết cô vẫn chưa thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Tìm ra quỷ, vậy con quỷ đó là ai?
Thế giới này chắc chắn không suy nghĩ theo logic bình thường.
……….
Đối với chuyện rắc rối mà Việt Nẫm gặp ngày hôm trước, thì ngày hôm sau trở lại trường cô đại khái đã hiểu rõ, điểm bùng phát đương nhiên là vì cô là bạn tốt của Dư Mặc.
Lớp học vào sáng sớm lác đác chỉ có vài người, đến gần giờ học, lớp học lần lượt ngồi đầy người, sợ gặp phải chuyện bực mình nên hôm nay Việt Nẫm chờ sát giờ mới vào lớp.
Cô đứng ở cửa lớp một lát nhớ lại những manh mối trong quyển nhật ký, cô tìm được ngồi của mình, là chỗ khác biệt nhất trong lớp học.
Vị trí ngồi của mình gần thùng rác trước cửa, bàn học rất lộn xộn, bị người khác dùng sơn đỏ viết đầy các chữ như: “Tiện nhân đi chết đi”, “Đê tiện”, “Cả nhà mày đi chết đi”, sách vở bị xé nát vương vãi khắp nơi, trong thùng rác có vài quyển vở có nét chữ đẹp giống như chữ viết trong quyển nhật ký.
Việt Nẫm dừng lại ở mép ghế, biểu hiện của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ôi trời, tại sao tiểu bảo bối không ngồi vào chỗ độc quyền của cưng thế?” Tên con trai ngồi bàn bên vỗ đùi nhìn Việt Nẫm, nhướng mắt như đang xem kịch, “Ghét bỏ chỗ ngồi của cưng không thoải mái à? Nào! Ngồi ở đây!”
“Lâm ca, anh hư hỏng quá nha!” đồng bọn ngồi ở trước mắt cậu ta cười phá lên, “Cô ta và người kia là một nhóm, người phía trước trèo lên Phong ca rồi leo lên Mạc ca, anh nói cô ta còn để ý tới anh hay sao?”
“Ồi giời ơi, nhìn này.” Trần ca kéo váy Việt Nẫm, “Chờ bọn họ không cần cưng nữa, cưng đến nhà Trần ca này, chậc, nhìn cái chân này kìa.”
Việt Nẫm rũ mắt nhìn bàn tay của gã con trai đang nắm váy mình, ánh mắt càng lúc càng u ám, cô túm váy đồng phục định kéo về.
Trần ca chế nhạo, tay kéo càng mạnh hơn, “Giả vờ cái gì, mặc ít như vậy không phải để người khác sờ hay sao?”
"Suỵt, anh phải cẩn thận, ả kia hôm qua mới nhảy lầu, nếu hôm nay anh làm cho cô ta khóc, cô ta cũng đi nhảy lầu thì sao?”
“Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, cô có nhảy lầu cũng đừng vu cho chúng tôi đấy.” Hắn nói vậy nhưng động tác vén váy càng thêm càn rỡ.
Việt Nẫm đối diện với ánh mắt của Trần ca, giọng nói lạnh lùng, "Buông ra."
“Ái chà, bọn mày có nghe thấy tiểu bảo bối của chúng ta nói gì không? Cô ta bảo tao làm gì vậy nhỉ?”
"Trần ca, cô ta bảo anh buông tay ra!"
“Đúng đúng đúng, tiểu bảo bối của anh tức giận rồi kìa!”
“Đừng chọc cô ta khóc.”
Lớp học cười nhốn nháo cả lên, Việt Nẫm nghe mà phiền, cô không phải Việt Nẫm trước kia, chịu đựng hết lần này đến lần khác, cô không biết mình đã chết bao nhiêu lần, trong xương cốt đều là tàn nhẫn.
Tốt tính đến mấy khi bị ép tới đỉnh điểm nếu không bùng phát thì đã cho bọn họ mặt mũi rồi, như hôm nay cho mặt mũi rồi mà còn không biết xấu hổ.
“Tôi bảo cậu buông ra.”
Cả lớp học im lặng trong giây lát, sau đó tiếng cười phát ra còn lớn hơn.
"Hôm nay mày uống nhầm thuốc hả? Mày nghĩ mày là ai? Mày kêu lão tử buông lão tử liền buông à?"
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |