Tường Vi Trắng (6)
Xử lý hung thủ là không thể rồi, chỉ như cá nằm trên thớt thôi.
Hết thời hạn bảy ngày, cô sẽ tự động bị đẩy ra ngoài, Điềm Nhuyễn Điềm không muốn bị người khác đâm chết, gần như là bản năng, cô nghiến răng bỏ chạy.
Cửa lớn đã bị chặn, cửa sổ tầng một bị cửa chống trộm ngăn cách, nên cô không thể ra ngoài được! Rõ ràng là anh ta cố tình làm vậy!
Giống như mèo vờn chuột, thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của con mồi.
Sắc trời tối đen, cô không quen đường xá, không biết chạy đến đâu thì bị vấp ngã, đưa tay sờ lên thứ ướt đẫm vừa đụng phải, cúi xuống nhìn thì thấy Triệu Phách Thiên đang nằm trên mặt đất với một tư thế kỳ lạ.
Không cần kiểm tra cô cũng biết Triệu Phách Thiên chết rồi, vì "Tường vi đen" luôn luôn "theo dõi Việt Nẫm", như vậy hắn sẽ biết anh ta là hung thủ gián tiếp hại chết Việt Nẫm, vì vậy anh ta chắc chắn chết rất thê thảm, cô không cần đi xem!
“ĐM! GM có độc!” Điềm Nhuyễn Điềm nhìn đồng hồ trên cổ tay đếm từng giây, cắn cắn móng tay.
“Nhanh lên, thua game thì thua, cô không muốn trải nghiệm cảm giác bị đâm chết đâu!”
Nhìn thấy đồng hồ còn mười giây nữa, Điềm Nhuyễn Điềm vừa nhếch miệng mỉm cười thì đột nhiên cảm thấy ngực mình đau dữ dội, cô nhìn xuống thấy một mũi dao găm nhỏ lộ ra.
Fuck! Cái quái gì thế!
“Bắt được cô rồi.”
Bình minh ló dạng, những người đang say ngủ lần lượt thức giấc, xe cộ qua lại trên đường, thi thoảng có tiếng còi nhỏ vọng vào từ cửa sổ, Việt Nẫm vừa mở mắt ra liền biết mình đang ở đâu.
Ngày 1 tháng 2, khách sạn Vi Gia, hiện trường vụ án mạng đầu tiên.
Cô chống người từ trên chiếc giường mềm mại ngồi dậy, hai đóa hoa tường vi trắng nở rộ trên ngực trượt xuống bên cạnh, Việt Nẫm hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nằm ở bên cạnh, trong miệng ngậm hoa Tường vi màu đen.
Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, nhưng thật đáng tiếc là anh ta đã chết rồi.
Tiết Thành, 25 tuổi, nhân viên kế hoạch marketing, theo thiết lập mà cô biết thì thi thể này hẵn là bạn trai của “cô”.
Cơ thể Tiết Thành không có vết sẹo hay vết máu, ngoại trừ khuôn mặt và đôi môi tái nhợt ra thì đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, khóe miệng ngậm hoa Tường vi màu đen, trên hoa Tường vi cài một tấm thiệp.
Đối mặt với cái chết của "bạn trai", Việt Nẫm vô cùng bình tĩnh, ngoài việc cô đã trải qua cảnh này 2693 lần, điều quan trọng hơn là cô hoàn toàn không biết anh trai nhỏ này, thậm chí cái tên Tiết Thành là cô đã trải qua hàng trăm lần luân hồi trước đây và biết được từ mấy người cảnh sát.
Ký ức của cô từ khi bắt đầu đến bây giờ, có lẽ được chia thành hai quá trình.
Báo cảnh sát – thẩm vấn – chết.
Chạy trốn – bị bắt – thẩm vấn – chết.
Quá trình tạm thời không đề cập tới, nhưng kết thúc thì không thay đổi, cho dù cô chết như thế nào, cuối cùng cô sẽ trở lại chiếc giường này, không cần biết cô trốn thoát như thế nào, ngày cuối cùng sẽ là sáng sớm ngày 7 tháng 2.
Thời gian này mẹ nó còn chính xác hơn so với chương trình Tân Văn Liên Bố[1].
Cô bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian, là một người phụ nữ chỉ có bảy ngày sống, và cũng là người phụ nữ có khả năng bất tử.
“Reng……”
6:00
Chuông báo thức của chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường nhắc nhở Việt Nẫm thời gian không còn bao lâu nữa, theo kinh nghiệm trước đây, nửa giờ nữa sẽ có người gõ cửa, sau đó đâm vào thận của cô ... tỉnh lại được nửa tiếng rồi, cô lại reset vòng mới vào nửa tiếng trước.
Trước đây cô không hiểu tại sao khi mở cửa thì bị đâm, cho đến khi cô cố gắng sống sót chờ cảnh sát đến, nhìn thấy cảnh sát điều tra đã đâm cô, nghe cuộc trò chuyện của họ, cô mới hiểu ra mọi chuyện.
Thế giới mà cô đang sống là một trò chơi giải mã, và những cảnh sát mà cô tìm kiếm sự giúp đỡ là người chơi. Càng ở bên những người chơi lâu hơn, cô càng biết một số quy tắc của thế giới.
Ví dụ như người chơi có thể loại người chơi để lấy điểm tích lũy tương ứng, nhưng tương ứng là họ không thể làm hại NPC, hoặc ví dụ như họ chỉ có tám ngày để giải mã, và thêm nữa đây là thế giới của những tân thủ......
Nhưng trong chốc lát, bộ não vẫn như trước hoạt động trở lại, cô cầm điện thoại di động mua bốn vé đi các nơi khác nhau, nhanh chóng mặc vào bộ váy màu trắng đã được cố ý chuẩn bị sẵn đặt ở đầu giường, vét sạch tiền mặt trong phòng và thu dọn manh mối để lại cho người chơi, một mình rời khỏi khách sạn.
------
8:00
Sau khi Việt Nẫm rời khỏi khách sạn, để tránh sự theo dõi cô tìm một chiếc xe chui đi đến con hẻm phía đông của thành phố để ăn sáng, xe chui không gắn biển số xe, hơn nữa luôn chạy vào những con đường nhỏ rối rắm phức tạp, như vậy có thể mang đến cho bọn người chơi kia không ít phiền phức.
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |