Ai giết ai (24)
Khi cậu ta nhìn xung quanh mới phát hiện ra mình không còn ở trong nhà hàng nữa, mình đang ở trong một căn phòng tối! Khoang thuyền dao động theo sóng nước không ổn định lắm, chứng tỏ họ vẫn đang ở trên thuyền!
Tay chân khẽ nhúc nhích, giống như đụng phải thứ gì đó, cậu ta mò mẫm trong bóng tối liền phát hiện cổ chân mình hình như bị xích sắt trói chặt……Bị giam cầm trong phòng tối của mật thất, chơi SM à?
Mẹ kiếp! Không phải là phán xét trên du thuyền sao? Thế này không phải là phán xét! Đây là tra tấn trên du thuyền!
Đang suy nghĩ như vậy, đèn phía trên căn phòng đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt giúp cậu ta có thể quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, sàn nhà chật kín người, tất cả đều là bạn học vừa cùng nhau dùng bữa trong nhà hàng! Chân của mỗi người đều bị xích giống như cậu ta.
Phong Uyên nghĩ rằng mình không nằm trong phạm vi được mời nên được coi là an toàn nhất, kế tiếp duy trì thế trung lập, hoàn thành hai nhiệm vụ là có thể rời khỏi thế giới này, trái tim đang treo lơ lửng của cậu ta lặng lẽ thả lỏng.
Dù sao cũng không liên quan gì đến cậu ta, chỉ cần xem kịch tìm ra manh mối là được rồi!
Trong lúc này, có người tỉnh lại, nhìn thấy chân và cổ của mình bị xích sắt trói lại, liền hét lên chói tai------------
“Ááaaaa! Đây là cái quái gì vậy?”
Những người hôn mê khác cũng lần lượt tỉnh lại: “Khốn kiếp! Bắt cóc? Mẹ kiếp! Thứ này không cởi được!”
“Ủa nói thi mà? Đùa gì kỳ vậy! Mẹ kiếp! Thằng ma nào làm! Tao chỉnh chết nó, không biết tao là ai hả?”
“Dám chơi lão tử! Có tin hay không chờ Lão Tử đi ra ngoài, sẽ khiến mày không thấy được mặt trời ngày mai luôn không!
Thời gian viết trong thư mời là ba ngày ba đêm, theo thiết lập của trò chơi thì cậu ta chỉ có ba ngày, dựa theo sắp xếp này của bọn họ thì đoán chừng thì người giam giữ không muốn thả bọn họ ra ngoài, thể lực của Phong Uyên không nhiều, dựa vào tường nghe bọn họ kêu gào chửi mắng, quan sát cảm xúc của mọi người.
Đầu kia của chín khóa sắt được khảm trên trần nhà, trước mặt mỗi người có một cái hộp, chỉ có mình là không có, có người nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Phong Uyên nhìn bọn họ cãi nhau như vậy, thầm nghĩ dù có cãi nhau ầm ĩ cũng không nghĩ ra được cách gì, có cho cậu ta ba ngày ba đêm cũng chưa chắc tìm ra quỷ, cậu ta vỗ vỗ vỗ sàn nhà thu hút sự chú ý của mọi người.
“Yên lặng đi! Các cậu ồn ào như vậy thì có ích gì?! Nhìn mọi người ở đây đi? Người nào vắng mặt chắc chắc là người đã nhốt chúng ta trong phòng!”
Phong Uyên ở trong lớp vẫn có một vị trí nhất định, mọi người khi nghe thấy điều này giống như là nhận được mệnh lệnh, lập tức quan sát xung quanh.
Tất cả mọi ngườ đều đông đủ chỉ thiếu mỗi Tề Tuần.
“Không có Tề Tuần.”
“Mẹ kiếp! Thằng khốn này! Chắc chắn là hắn! Hắn lừa chúng ta đến đây! Thảo nào địa điểm tổ chức kỳ thi này là trên một chiếc du thuyền...”
Có người nghe vậy cũng phản ứng lại: “Chết tiệt! Lúc chúng ta đến đây đều nói là đi thi đấu, cuộc thi kéo dài ba ngày……” Không ai biết bọn họ bị bắt cóc! Cho dù không liên lạc với gia đình thì người nhà cũng chỉ nghĩ bọn họ đi thi đấu.
Nếu giải cứu bọn họ ít nhất phải ba ngày sau!
“Thằng ngu Tề Tuần này, tao mà còn sống đi ra ngoài, tao làm thịt hắn!”
Một bao vải màu đen trong góc động đậy, có người nhìn thấy kêu lên: “Cái gì vậy? Người hả? Tề Tuần?” Bao vải màu đen bị buộc chặt, không ai nhìn thấy bên trong là cái gì, nhưng tình trạng giống như bọn họ, có một sợi dây xích ở phía sau, và trước mặt có một cái hộp.
Hoàn cảnh xa lạ và nguy hiểm khiến tất cả mọi người đều nóng nảy, Mạc Tranh càng cáu kỉnh hơn, hắn muốn tìm mục tiêu để trút giận, sau khi nhìn thấy vẻ mặt Phong Uyên bình tĩnh liền nhắm ngay vào cậu ta,
Và thế là cậu ta trở thành mục tiêu công kích của hắn.
“Đây là cái quỷ gì? Phong Uyên, tại sao trước mặt cậu không có thứ này?”
Chiếc hộp được làm bằng gỗ, dài khoảng 30 cm, Mạc Tranh đang định mở hộp thì nghe thấy một âm thanh điện tử lạ phát ra khắp phòng.
“Kỳ thi bắt đầu.”
“Mời các thí sinh mở hộp tro cốt và bắt đầu trả lời câu hỏi, thời gian thi là hai tiếng, nghiêm cấm thí sinh xì xào bàn tán, chép đáp án của nhau.”
“Mỗi thí sinh có ba cơ hội trả lời sai, sau khi sử dụng hết ba cơ hội, thí sinh không đạt sẽ bị loại.”
Hộp tro cốt? kỳ thi? Đáp án?
Cái quái gì vậy?
Mạc Tranh ném hộp tro cốt trước mặt ra ngoài, chửi mắng với bốn phía xung quanh: “Trả cái rắm, lão tử sẽ không trả lời, mày làm gì được tao?” Ngay khi giọng nói vừa dứt Mạc Tranh cảm thấy cổ mình đau đớn, cơn đau lan tới đỉnh đầu, toàn thân không khỏi run rẩy.
"Mẹ kiếp! Đây là cái quái gì!”
Âm điện tử cười lạnh vang lên, giống như là đang giải thích ——
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |