Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai giết ai (Kết thúc)

Phiên bản Dịch · 1414 chữ

Thấy chỉ còn năm phút nữa là đếm ngược, Việt Nẫm buông Mạnh Niên ra, mỉm cười nói với anh: “Đi đi, nhớ mang 'món quà lưu niệm' theo, đây là món quà cuối cùng của tôi dành cho những người đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ.”

………

Tiếng chuông báo động liên tục vang lên, thời gian từng chút một trôi qua, Việt Nẫm nhìn chấm đỏ trên bản đồ cứ tiến dần cho đến khi nó dừng lại, cô đẩy cửa bước ra boong tàu, nơi có vài chiếc thuyền cảnh sát bao vây cô.

“Đoàng ——”

Tiếng súng vang lên, thế giới dường như đã được nhấn nút tạm dừng, sóng đánh vào thân tàu cuộn thành một vòng cung đẹp mắt, sóng bắn tung tóe dừng lại giữa không trung, tất cả hình ảnh đều bị đóng băng.

Việt Nẫm có thể cảm thấy ý thức của mình rời ra từng chút một cho đến khi cơ thể cô ngã xuống.

Cô lơ lửng trên không trung quan sát mọi thứ bên dưới.

Kết thúc rồi sao?

“Giá như lúc trước tôi lợi hại được như cô thì tốt rồi.”

Một giọng nữ khàn khàn và u ám từ sau lưng truyền đến, Việt Nẫm quay đầu nhìn lại, thì thấy một cô gái xinh đẹp đang bay lơ lửng trên không trung giống như cô.

Cô ấy đang mặc đồng phục học sinh, mái tóc dài ướt sũng buông xõa sau lưng, trên cổ có dấu vết bị bóp chặt, làn da trần trụi cũng chi chít những vết bầm tím.

Dáng vẻ này của cô ấy trùng lặp với một số hình ảnh trong tâm trí cô, Việt Nẫm biết cô ấy là ai.

Đây là dáng vẻ khi cô vừa mới đến thế giới này, “Việt Nẫm” bị Lưu Trì bóp cổ.

“Là cô của trước đây đúng không?”

Cô gái nhướng mày, bay tới trước mặt Việt Nẫm, tiến đến gần quan sát kỹ Việt Nẫm.

“Cô biết tôi là ai mà vẫn không sợ tôi à?” Cô ấy vừa nói xong liền biến mất trước mặt Việt Nẫm, ngay sau đó ôm lấy Việt Nẫm từ phía sau, cố ý hạ thấp giọng: “Tôi là quỷ, cô có sợ quỷ không?”

Việt Nẫm: “………”

“Thật khéo, tôi cũng là quỷ, cô sợ không?”

Cô gái: “……Ồ, ngại quá, tôi quên mất.”

Cô gái cọ cọ Việt Nẫm, giọng nói trở lại như lúc ban đầu: “Tôi thích cô, nên tôi sẽ cho cô ba phút, cô có thể hỏi tôi bất cứ câu hỏi nào về thế giới này ~ Cái gì cũng được ~ Cô có gì muốn hỏi tôi không?”

Việt Nẫm hỏi câu đầu tiên thăm dò, "Tôi là người chơi hay NPC."

"Tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của thế giới này nha~"

Vấn đề của thế giới này?

Theo phạm vi quy định của câu hỏi có thể giải thích rằng cô không có đủ thẩm quyền để hỏi những câu hỏi ngoài thế giới này.

Việt Nẫm vừa hỏi vừa giúp cô ấy sửa lại mái tóc rối bù: “Cô tên gì?”

“Tôi quên rồi.” Cô ấy cười hì hì: “Cô thể gọi tôi là ‘Việt Nẫm’.”

“…………”

Việt Nẫm không để tâm đến trò đùa của cô ấy, tiếp tục hỏi: “Cô chết như thế nào?”

“Ờ, cô đã từng chơi bút tiên[1] chưa?” Cô gái kinh ngạc che miệng lại, con ngươi dần dần chuyển sang đỏ tươi, thấy Việt Nẫm không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng, cô nhắm mắt lại.

“Bỏ đi, nể tình tôi thích cô nên lần này tôi sẽ tha thứ cho cô, nhưng cô phải nhỡ kỹ, hỏi nguyên nhân cái chết của ma quỷ là điều tối kỵ nha.”

Cô ấy mở mắt ra, ánh mắt chuyển từ đỏ sang đen, nhìn thấy Việt Nẫm gật đầu, cô ấy mới chậm rãi nói: “Cô đã xem nhật ký của tôi rồi đúng không, ngày 21 tháng 2, ngày đó tôi nhảy lầu.”

“Tòa nhà ma?”

Nhật ký ngày 21 tháng 2 hiện lên trong đầu Việt Nẫm.

[Thứ bảy, ngày 21 tháng 2, trời mưa.

Lúc chuẩn bị tắm rửa, Lưu Trì xông vào! Hắn ta nói dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, bảo tôi sinh con cho hắn!!! Tôi đã cho hắn một cái tát.]

“Làm gì có tòa nhà ma? Nó chỉ là tòa nhà dạy học bình thường bị bỏ hoang thôi, là nơi bọn chúng cuồng hoang.”

Mãi đến ngày 21 tháng 2, khi cô từ nơi đó nhảy xuống, nó mới trở thành tòa nhà ma thực sự.

Cô ấy đặt trán mình vào sát Việt Nẫm, truyền hết mọi thứ trong quá khứ vào đầu Việt Nẫm.

Truyền thuyết về tòa nhà ma ngay từ đầu là đám người kia truyền ra, đương nhiên nguyên nhân là do bọn họ phát hiện ra bí mật của Tề Tuần, lão già đó không chỉ mở lớp học thêm mà còn lấy danh nghĩa lớp học thêm ngủ với học sinh nữ.

Ồ! Hóa ra vẫn có thể chơi như thế này! Vì đã có giáo viên dẫn đầu làm gương, bọn chúng làm học sinh đương nhiên không chịu thua kém rồi.

Ham muốn, kế hoạch, ứng cử viên, địa điểm…… ranh giới cũng tùy theo nội tâm mà trở nên vặn vẹo.

Từ dụ dỗ đến hiếp dâm tập thể, hiếp dâm rồi lại hiếp dâm, sau đó thì giết người.

Sự cuồng hoang của bọn chúng mang theo đầy máu tanh, bạo lực và sinh mạng.

“Việt Nẫm” cũng vậy, sau khi bị anh trai kế và nhóm người liên tiếp bắt nạt, cô ấy không có chỗ nào để trút, nên chọn cách nhảy lầu.

Tòa nhà bỏ hoang biến thành tòa nhà ma, chuyện mà khi còn sống cô không làm được, cô biến thành quỷ tìm bọn chúng đòi mạng.

Khi sự việc kết thúc, cô ấy đột ngột nhận ra mình đã chết, vì vậy cô ấy đã xé tất cả những trang nhật ký có đề cập đến tòa nhà ma và xé luôn trang cuối cùng.

- Vĩnh biệt nhé, thế giới bẩn thỉu này.

Cô gái cười hi hi nhìn Việt Nẫm: “Bây giờ cô đã biết sự thật, còn muốn hỏi gì nữa không?"

“Những chuyện xảy ra là thật đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cô biến thành quỷ, vậy bọn chúng thì sao?”

“Cô cảnh giác thật, tôi không nỡ xa cô rồi nha.” Cô gái cong môi cười: “Ở thế giới này, tôi phải quỷ, tôi chỉ là người giám sát.” Cô ấy chỉ vào khoang thuyền: “Họ mới là quỷ.”

“……Còn Hứa Thành thì sao? Anh ta là ai? Là người giám sát hay một hồn ma?” Ở thế giới này, Hứa Thành là người duy nhất Việt Nẫm không thể hiểu được.

Nếu như cô ấy là người giám thị, đám người phía dưới là quỷ, như vậy Hứa Thành đảm nhiệm vai trò gì?

Nhìn thấy gương mặt dịu dàng của cô gái, Việt Nẫm hơi ngạc nhiên: “Cô thích anh ta?”

“Đúng vậy, tôi thích anh ấy, anh ấy là một cảnh sát tốt.” Cô gái gật đầu, giống như đang nhớ lại: “Sau khi tôi nhảy lầu, ban đầu họ định qua loa kết án, nhưng Hứa Thành kiên trì muốn tìm ra sự thật, kết quả bị hại…… Đến giờ anh ấy vẫn chưa biết mình đã chết.”

“……” Thảo nào thái độ của cảnh sát này luôn khiến người ta nhìn không thấu.

“Mỗi thế giới đều được tạo thành như thế này đúng không?”

“Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, thế giới này đúng là như vậy.” Nói cách khác, những thế giới khác thì không.

Việt Nẫm muốn hỏi thêm nhưng cô phát hiện bóng dáng cô gái dần dần trở nên trong suốt cho đến khi biến mất trong không trung.

"Thời gian đã đến, cô phải đến thế giới tiếp theo rồi.”

------------------

Chú thích:

[1] Bút tiên (hay Pencil Game): là một trò chơi cổ truyền truyền thống của Mexico dùng để gọi các oan hồn, nó còn có tên là Six Pencils hay Charlie Charlie. Pencil Game chỉ có thể chơi khi đã đủ hai người và cần sáu cây viết chì còn nguyên chưa gọt.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.