Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh Dậy

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Chương 88: Tỉnh Dậy

Lục Trạch nghi ngờ, hắn tiếp tục nhìn chằm bóng người trên bè trúc.

Bỗng nhiên một con cá heo biển nghịch ngợm nhảy từ bên cạnh bè trúc nhảy sang bên kia, giọt nước bắn lên trên bè trúc, nhưng người trên bè trúc vẫn không cử động gì, Lục Trạch đoán người nằm trên bè trúc đã ngất rồi.

Dù sao cũng là một mạng người, Lục Trạch vẫn chưa đến mức trơ mắt nhìn người ta chịu chết.

Hắn buông kính viễn vọng, bảo người chỉ huy lái về phía bè trúc.

Đám thủy thủ cũng chú ý tới bè trúc, tụm lại suy đoán tám chuyện.

“Thật không thể tin được, vayaj mà có thể nhìn thấy cách du lịch này ở trên biển rộng, chẳng lẽ người kia sống ở thời cổ đại ư?”

Người bên cạnh phản đối hắn.

“Đừng nói bậy, người cổ đại cũng có thuyền ra biển hẳn hoi, bọn họ cũng không phải đồ ngốc, biển rộng là thứ trở mặt vô tình nhất, ai lại ngại mình sống quá lâu mà đi bè trúc.”

Một người khác cười nói:

“Người đằng trước kia không phải đứa ngốc thì là gì”

Mọi người suy đoán người trên bè trúc có phải xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá hay không, hoặc là vì muốn tìm chuyện kích thích, mới có thể làm ra chuyện không coi mạng sống ra gì như này, ngốc đúng là ngốc, nhưng may mắn cũng rất may mắn.

Nếu là gặp phải cá mập thì người đã không còn rồi.

Cuối cùng cũng đi đến gần bè trúc, du thuyền dừng lại.

Lục Trạch đứng ở nơi có tầm nhìn rộng nhất trên du thuyền, nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, hắn nhìn thấy đám cá heo ở phía sau từ từ đẩy bè trúc đi đến, những con cá heo khác ngoi lên mặt nước, kêu lên những tiếng e e e e e.

Khoảng cách giữa bè trúc và du thuyền ngày càng ngắn lại, cuối cùng Lục Trạch cũng thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ.

Trong nháy mắt kia, Lục Trạch cảm giác trái tim của mình như ngừng đập, trên thế giới chỉ còn lại hình bóng màu trắng kia xông vào trong lòng hắn, đó là vẻ đẹp có thể khiến người bình tĩnh nhất trên thế giới cũng phải thần hồn điên đảo, đẹp đến mức tận cùng, không thể miêu tả.

Sự im lặng trên du thuyền hình thành đối lập với tiếng cá heo kêu, ánh mắt đám thủy thủ mê ly, sa vào trong cơn mơ dài.

Đến tận khi một con cá heo biển trong đó nhẹ nhàng đâm vào du thuyền, Lục Trạch mới lấy lại tinh thần, người đàn ông từ trước đến nay đều thờ ơ bây giờ vội vàng đi xuống boong tàu, đến chỗ bè trúc.

Vốn định để bọn thủy thủ cứu người lên, bây giờ cho dù như thế nào, hắn vẫn muốn tự mình đưa nàng lên.

Người phụ nữ rất nhẹ, Lục Trạch gần như không tốn sức đã bế được nàng lên du thuyền, từ chối sự giúp đỡ của mọi người.

Ở dưới ánh mắt lạnh lùng bá đạo, những người khác đều không khỏi lui về phía sau một bước, chỉ có thể lưu luyến nhìn người phụ nữ, nàng quá đẹp, bọn họ vẫn muốn nhìn thêm một lúc.

Lục Trạch ôm người vào phòng ngủ, gọi bác sĩ trên du thuyền tới kiểm tra đơn giản cho nàng.

Bác sĩ cầm theo hộp y tế vội vàng đi vào phòng ngủ, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân khiến những thủy thủ ngoài cửa như mất hồn mất vía.

Chịu đựng ánh mắt gần như sắp đâm thủng thân thể của ông chủ, bác sĩ nơm nớp lo sợ kiểm tra cho nàng.

“Cơ thể của cô gái này rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì.”

Bác sĩ thu ống nghe bệnh về, báo kết quả kiểm tra.

“Có khả năng nàng chỉ…ngủ thôi?”

Bác sĩ buồn bực, nhưng kết quả kiểm tra chính là như thế.

Lục Trạch rõ ràng không tin, nhưng thiết bị trên du thuyền có hạn, hắn cũng không muốn bắt ép, chỉ bảo bác sĩ đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người, hắn ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, dùng ánh mắt thâm trầm ngắm nhìn vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc này, mỗi một lần ngắm nhìn, màu đen trong đáy mắt lại càng sâu.

Nàng là nàng tiên cá trên biển ư?

Cũng không phải, nàng tiên cá dùng giọng hát tuyệt đẹp của mình để dẫn dụ thủy thủ đi ngang qua, cắn nuốt bọn họ, mà nàng chỉ cần lẳng lặng đứng ở kia, sẽ có vô số người tre già măng mọc dâng lên trái tim cho nàng.

Khoảng nửa tiếng sau, người nằm trên giường rốt cuộc có động tĩnh.

Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, sợi tóc đen như mực rơi xuống, nàng từ từ mở đôi mắt mê mang, ánh mắt run rẩy nhìn về phía hắn, hô hấp Lục Trạch lại lần nữa ngừng lại.

“Ngươi là ai?” Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi, giọng nói của nàng hơi khàn khàn, càng thêm dụ hoặc.

Lục Trạch tóm gọn lại sự việc nói cho nàng, rồi dò hỏi thân phận của Vân Xu.

Người phụ nữ theo bản năng cố nhớ lại thân phận của mình, lại phát hiện mình không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, trong đầu trống rỗng, chỉ nhớ mỗi tên.

“Ta tên là Vân Xu, còn những cái khác…… Ta không nhớ rõ.” Giọng nói của Vân Xu có chút mất mát.

Trong mắt Lục Trạch lóe lên ánh sáng kì lạ, hô hấp dần nặng nề hơn, Vân Xu mờ mịt không phải giả vờ.

Nếu nàng nói thật, vậy bây giờ hắn là người thân thiết nhất của Vân Xu.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh (Bản dịch) của Nguyệt Dạ Sanh Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.