Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra Ngoài

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Chương 90: Ra Ngoài

Khi Vân Xu dùng bữa sáng, Noãn Noãn ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, thỉnh thoảng còn dụi dụi chiếc đầu nhỏ, vừa mềm mại vừa dễ thương.

Nó là một chú mèo Ragdoll thuần chủng xinh xắn với bộ lông dài và trắng muốt, đôi mắt màu lam luôn gợi cho nàng nhớ về biển lớn, nơi mà nàng thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại, đôi tai màu nâu đáng yêu, khi ôm trên tay giống như đang ôm một cục bông mềm mại.

Ừm, nhưng có chút nặng.

Tay nghề nấu nướng của dì Vương vô cùng giỏi, ngay cả khi nấu cháo trắng bình thường cũng thật thơm ngon vừa miệng.

Vân Xu sau khi ăn sáng xong thì ngồi trên sô pha xem TV, một ngày của nàng chính là như vậy.

Hơn một tháng trước, Vân Xu được Lục Trạch đưa về thành Đông, sau một hồi điều tra, phát hiện ra nàng không có hộ khẩu, thậm chí không có thẻ căn cước công dân, ngay trong lúc Vân Xu không biết phải làm sao, Lục Trạch đã đưa ra đề nghị giúp đỡ nàng.

Nàng không có kí ức, chỉ có thể mờ mịt thuận theo người khác mà ứng biến, Lục Trạch để nàng an ổn sống ở đây, còn về thân phận của nàng, hắn sẽ tiếp tục điều tra, tất cả những gì nàng phải làm là tự chăm sóc tốt cho bản thân, không cần quá lo lắng những thứ khác.

Vân Xu rất biết ơn hắn, để giảm bớt phiền toái cho người kia, đại khái là Lục Trạch bảo nàng làm gì thì nàng sẽ làm cái đó.

Ngày thứ hai nàng dọn vào thì dì Vương cũng đến, bà là người được Lục Trạch thuê về để chăm sóc Vân Xu.

Dì Vương rất chăm chỉ, chịu khó lại nhiệt tình với mọi người, rất nhanh chóng liền tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với Vân Xu, giữ gìn nhà cửa gọn gàng nề nếp, còn thường kể cho Vân Xu nghe những điều thú vị mà bà đã gặp trước đây khiến nàng cảm thấy vô cùng thích thú.

"Ngày xưa khi còn ở quê, ta thường cùng lũ trẻ hàng xóm trèo cây hái đào, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ cây đào trồng ở trong sân nhà ta rất cao lớn, bốn năm đứa nhỏ nắm tay nhau cũng không ôm hết thân cây. Đợi khi quả chín thì hái xuống cắn thử một miếng, ngọt ơi là ngọt. “

Khuôn mặt dì Vương tràn đầy nỗi nhớ nhung và hoài niệm.

“Vào mùa hè, mọi người sẽ lần lượt trèo lên những cành cây to nhỏ khác nhau, nghe ông bà ngồi hóng mát dưới tán cây kể về những câu chuyện ngày xưa”.

“Trẻ con trèo cây không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”

Vân Xu tò mò hỏi.

Dì Vương “haiz”một tiếng, xua tay,

"Thời của chúng ta hồi đó, trẻ con nghịch ngợm lắm, ba bốn tuổi trèo cây khắp nơi, đến mùa hè còn rủ nhau đi bơi trong ao, bơi đến chiều tối cả người ướt sũng như chuột lột mới chạy về nhà, sau đó liền bị cha mẹ xách tai, mắng cho một trận ".

Vân Xu nghe vô cùng nhập tâm, hoàn toàn đắm chìm trong từng lời tả của bà.

Đó chắc hẳn là một khoảng thời gian vô cùng thoải mái và hạnh phúc đi.

“Ta thực sự cũng rất muốn sống thử một cuộc sống như vậy.”

Vân Xu thì thầm.

Vô lo vô nghĩ, tự do tự tại.

Sau khi lấy được chứng minh thư mà Lục Trạch đã chuẩn bị cho nàng, Vân Xu muốn ra ngoài tìm một công việc, kiếm ít tiền để trả lại cho hắn, nhưng khi nàng nói ra ý kiến này, Lục Trạch đã từ chối nàng với một thái độ vô cùng quả quyết và cứng rắn.

"Ngươi chỉ cần ở lại đây, mọi thứ khác ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, hơn nữa bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi không có người thân ở đây, ta rất lo lắng cho an nguy của ngươi."

Lời hắn nói cũng không phải là không có lý.

Khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của Vân Xu lộ ra vẻ mất mát, giống như một đóa hoa yêu kiều diễm lệ đang dần ủ rũ, từ lúc được mang về đến giờ, nàng vẫn chưa bước ra khỏi cửa, bởi vì Lục Trạch nói không có hộ khẩu ra ngoài xã hội hành sự sẽ vô cùng khó khăn, nói không chừng còn bị người xấu bán vào thâm sơn cùng cốc.

Sau khi có chứng minh thư, Lục Trạch vẫn không cho nàng ra ngoài, nhưng nàng không muốn suốt ngày phải ở im một chỗ.

Lục Trạch môi mỏng mím chặt, khiến cho một mĩ nhân phải buồn bực như vậy, thật là một tội ác tày đình, đành phải nhường một bước nói:

"Vậy ngươi chỉ có thể đi loanh quanh trong nội thành, nhất định không được ra khỏi khu phố này."

Vân Xu đồng ý, Lục Trạch đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng cũng không muốn gây phiền phức cho hắn, nhưng cứ ở mãi trong nhà thật sự rất khó chịu, cảm giác như đang bị giam cầm vậy.

Dù không nhớ những chuyện trước đây, nhưng Vân Xu biết rằng nàng ghét một cuộc sống không có tự do.

Thay vì nói nàng thích cuộc sống mà dì Vương miêu tả, nên nói rằng nàng khao khát sự tự do trong cuộc sống này thì đúng hơn.

Khi dì Vương nghe những lời này của Vân Xu, bà nghĩ ngợi một chút rồi nói:

"Vân Xu tiểu thư chi bằng hãy nói cho Lục tiên sinh biết mong muốn của mình đi? Hắn nhất định sẽ bằng lòng cùng ngươi trở về nông thôn, bây giờ rất nhiều nơi có gia trang, vì vậy các ngươi không cần lo rằng sẽ không thể thích nghi. "

Vân Xu nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức bác bỏ ý kiến này, nàng luôn cảm thấy bị quản thúc mỗi khi cùng Lục Trạch ra ngoài.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh (Bản dịch) của Nguyệt Dạ Sanh Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.