Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Tử Nguyệt 1

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Chươg 92: Tiêu Tử Nguyệt 1

Vân Xu cảm ơn theo phép lịch sự rồi nhẹ nhàng nói:

"Việc này phiền ngươi quá, ta tự mình làm được, ngươi cứ việc chuyên tâm ăn cơm là được rồi."

Lục Trạch giống như nghe không hiểu, tiếp tục động tác trên tay:

"Không sao, ta rất vui khi được phục vụ ngươi."

Vân Xu: ...

Ăn xong, vừa đặt đũa xuống, Vân Xu lại đột nhiên hỏi:

"Có tin tức gì về thân phận trước đây của ta không?"

Lục Trạch đang chỉnh cúc tay áo cũng dừng lại một nhịp, sắc mặt không đổi,

"Không có, những người mà ta phái đi đều không điều tra ra được bất cứ tin tức nào."

Nói thật thì, bất kì ai sống trên đời đều nhất định sẽ để lại dấu vết, nhưng dù Lục Trạch có điều tra thế nào thì quá khứ của Vân Xu cũng chỉ như một trang giấy trắng, như thể nàng ngày đó đột nhiên xuất hiện trên biển vậy.

Lục Trạch bắt đầu nghi hoặc liệu có phải Vân Xu từ nhỏ đã bị nhốt trong một chiếc lồng lộng lẫy, tư mật nuôi dưỡng hay không.

Nếu không, với dung mạo này của nàng, tuyệt đối không thể là một người vô danh biệt tích, không thể tra ra thân phận như vậy được.

Nếu thật sự là như vậy, thì đừng trách hắn chiếm Vân Xu làm của riêng, bảo vật vô giá xưa nay khó cầu.

Vân Xu nghe thấy những lời này của Lục Trạch thì không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Để tỏ rõ thái độ quan tâm, Lục Trạch cứ cách ba bốn ngày lại đến ăn cơm một lần, Vân Xu cũng đã quen hắn như vậy.

Nhưng trên thế gian này làm gì có bức tường nào có thể cản hết gió, dù Lục Trạch có đem tất cả tin tức giấu đi, tiếng gió len lỏi vẫn truyền được đến tai vị hôn thê Tiêu Tử Nguyệt của hắn.

Tại bữa tiệc, vài vị thiên kim nhà giàu đang tụ tập tán gẫu.

“Tuần trước Villero đại sư tổ chức một buổi triển lãm nước hoa tại Pháp, các ngươi có tham gia không?”

Hoàng tiểu thư hỏi.

"Tất nhiên đi rồi, Villero đại sư là người đi đầu trong giới nước hoa, buổi triển lãm do ông ấy tổ chức sao có thể bỏ lỡ được, ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được một tấm thiệp mời đó.”

Vị tiểu thư bên cạnh hào hứng nói:

"Chuyến này đi quả không uổng công, sản phẩm mới của đại sư quá đỉnh luôn."

"Tiếc là mẫu mới đó ta chỉ giành được một chai ."

Hoàng tiểu thư thở dài:

“Ta lúc đó không ở trong nước nên không biết được tin tức này, thế là bỏ lỡ luôn, tiếc quá đi mất."

Phải biết rằng đó chính là Villero đại sư, một nhà chế tạo nước hoa đẳng cấp thế giới được các quý cô ưa chuộng.

“Tử Nguyệt chắc chắn đã đi rồi nhỉ.”

Giọng điệu của Hoàng tiểu thư vô cùng chắc chắn,

“Ta nhớ là ngươi rất thích sưu tầm nước hoa.”

Tiêu Tử Nguyệt tao nhã đặt ly cà phê trong tay xuống,

“Ừ, đi rồi, mỗi mẫu mới của ông ấy ta đều mua vài lọ, dùng thật sự rất tốt."

Nàng trang điểm nhẹ nhàng, cư xử chuẩn mực, nói năng từ tốn, chiếc váy dài tôn dáng càng làm nổi bật gương mặt diễm lệ như hoa.

Hai vị tiểu thư khác không kìm được để lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, gia tộc các nàng tài sản không thiếu, nhưng hỏi người nào có cuộc sống như ý nhất thì không ai khác chính Tiêu Tử Nguyệt, những nàng thiên kim ở đây ngoại trừ Tiêu Tử Nguyệt thì đều có anh em trai, khi họ kế thừa gia nghiệp, các nàng đương nhiên sẽ phải trở thành công cụ mang lại lợi ích liên hôn cho gia tộc.

Dù Tiêu Tử Nguyệt cũng đã liên hôn, nhưng ba Tiêu chỉ có một cô con gái duy nhất là nàng, chuyện hôn ước nhất định phải thông qua cái gật đầu của nàng, nếu nàng không đồng ý thì hôn ước đó sẽ tuyệt đối không thành.

Một gia tộc hùng mạnh như Tiêu Thị thì chắc chắn làm được điều này.

Đợi sau khi Tiêu Tử Nguyệt kết hôn, Tiêu Thị sẽ là chỗ dựa lớn nhất cho nàng, ngay cả Lục Trạch cũng không thể xem thường nàng mà phải đặt nàng ở cùng địa vị với hắn.

"Cuộc sống của Tử Nguyệt thật hạnh phúc, có một người cha yêu thương ngươi hết mực và một vị hôn phu tài giỏi nhất thành Đông, bản thân cũng rất giỏi giang và xinh đẹp.”

Hoàng tiểu thư nói với giọng đầy ngưỡng mộ.

Hai vị tiểu thư khác cũng gật đầu đồng ý.

"Hai năm trước, Lục Trạch là chàng trai độc thân vàng nổi tiếng nhất thành Đông. Diện mạo anh tuấn, xuất thân quyền quý, không ngờ lại bị ngươi thu về tay. Ngày hai người đính hôn không biết có biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan vỡ đấy. “

Lí tiểu thư đùa nói.

Tiêu Tử Nguyệt mỉm cười nhẹ, cũng không tức giận trước những câu bông đùa của bạn bè, các nàng bình thường trò chuyện rất cởi mở, lời nói ra cũng không cần quá câu nệ.

"A Trạch hắn chính là như vậy đó, ngày ngày đều bận rộn trong công việc, dạo gần đây hình như lại càng bận hơn.”

Nói đến đây, Tiêu Tử Nguyệt khó hiểu nhíu mày, nàng muốn cùng Lục Trạch bồi dưỡng tình cảm, nhưng đối phương lại vô cùng bị động, thái độ cũng rất lạnh nhạt.

Tiêu Tử Nguyệt thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn không hề quan tâm đến vị hôn thê này một chút nào.

Bạn bè xung quanh nhận thấy cảm xúc này của nàng, liền từng người lên tiếng an ủi.

"Đàn ông theo đuổi sự nghiệp đều có chí hướng rất lớn, đối với Lục tổng mà nói trọng trách này còn nặng hơn nhiều."

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh (Bản dịch) của Nguyệt Dạ Sanh Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.