Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối mặt Trư Cường

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Bên ngoài tường thành Vân Sạn.

Bầy yêu đứng xếp hàng, trong ngoài ba tầng, vây chặt tòa thành đất vào giữa. Đám quái mặt xanh nanh vàng, tóc tai rũ rượi, khua đao bén thuẫn dày vào nhau mà hú inh ỏi. Trong đó, bầy Sơn Ẩu là to mồm nhất. Con nào con nấy đều cất cái giọng nhừa nhựa gai người lên, nói về kết cuộc thê thảm của dân chúng thành Vân Sạn.

Nào là xác bị chia năm xẻ bảy, nào thì bị nghiền xương thành tro. Cái giọng của đám Sơn Ẩu mang theo một loại ma lực kì dị, như thơ như hát, khiến người nghe không tự chủ được mà mường tượng, mà hình dung, mà tin tưởng chúng. Không thiếu lính thủ thành bấy giờ mặt đã xanh như tàu lá, đứng run lẩy bẩy, những tưởng chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ để khiến bọn hắn ngã xoài ra đất.

Đám trư yêu đầu lợn, nanh dài, thân người như hộ pháp. Chúng lấy xương đùi người làm dùi trống, nện thùm thụp lên mặt trống căng bằng da người, còn có thể nhìn rõ cả ngũ quan. Từng tiếng thùng thùng, thùng thùng kinh dị hòa lẫn với giọng nói của Sơn Ẩu lại càng khiến quân thủ thành Vân Sạn dao động. Nếu không phải còn có hộ vệ của Lê Tam Thành làm nhiệm vụ của đốc quân, thì chỉ sợ đã có quá nửa lính canh bỏ vị trí vì sợ.

Nguyễn Đông Thanh đứng trên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy quy mô của yêu binh Cao Lão trang tuy không bằng thú triều ở Quan Lâm, song thắng ở chiến tranh tâm lý. Thú triều ở Quan Lâm, bầy thú chủ yếu sử dụng bản thể, không hiển hóa ra dáng mình người đầu thú, cũng không lấy xương người làm dùi, da người căng trống như ở đây.

Cố nén cơn buồn nôn, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chầm chậm bước lên đầu tường, cất giọng:

“Thiên Hống nguyên soái có dám ra trước trận gặp mặt?”

Giọng gã không lớn, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm bởi tiếng trống da người và những câu hát của đám Sơn Ẩu. Cách đó không xa, Diệp Phàm âm thầm chặc lưỡi một cái, đoạn phất tay phóng một luồng chân khí về phía quần yêu.

Tào Tử Chân không ngờ Nguyễn Đông Thanh lại kiên quyết không sử dụng chân khí, chỉ đứng trên đầu thành cao giọng la hét chẳng khác nào một người thường. Y thị trông mà lòng lo ngay ngáy, chỉ sợ Thiên Hống nguyên soái không thể nghe được lời của Bích Mặc tiên sinh mà xuất hiện trước trận thì kế hoạch hôm nay của bọn họ chỉ sợ là phải xôi hỏng bỏng không.

Thời gian chầm chậm trôi...

Chờ độ uống xong chung trà, thì từ phía bầy yêu, một đám mây đen từ từ dâng lên, sau đó tiến về phía tường thành.

Sấm nổ đì đùng, chớp giật chói mắt, một bóng người cao gần hai trượng ngồi trên đám mây. Cái mõm dài, rộng hoác cùng hai hàm răng lởm chởm đang nhai rau ráu một cái chân người còn sống nguyên, máu thịt hôi tanh vương vãi bốn phía. Đôi mắt đỏ lòm màu màu long lên sòng sọc nhìn về phía Nguyễn Đông Thanh, thỉnh thoảng ánh nhìn lại lóe lên thứ cảm xúc chẳng rõ là hiếu kỳ hay khát máu.

Đôi tai to phe phẩy, bộ lông đen thô ráp xù lên, va vào nhau loạt xoạt. Cái đầu lợn to tướng bẻ sang trái, ngoặt sang phải, phát ra những tiếng bẻ xương răng rắc. Cặp nanh dài như cánh tay đứa bé, vàng khè, cong vút như lưỡi đao phản chiếu ánh lửa ở đầu thành.

Con quái hé miệng, thở mạnh một cái, một cơn gió tanh hôi mùi thịt thối theo đó phả ra, lao về phía đầu tường. Xung quanh Nguyễn Đông Thanh, lính thủ thành chỉ thấy đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, nhao nhao ngã nhào ra đất.

Hàn Thu Thủy nhìn sang thiếu niên đứng cạnh, lại đưa mắt nhìn xuống chiếc khăn tay nồng nặc mùi thuốc đang che lấy miệng mũi mình.

Dư Tự Lực vẫn nhìn đau đáu về phía ngoài tường thành, không quay về phía cô bạn đồng hành lấy một giây. Chỉ có cái miệng là nhỏ giọng nói thầm, gần như là giải thích theo bản năng:

“Hơi thở của Thiên Hống nguyên soái có một chất độc, có thể khiến kẻ hít phải tứ chi vô lực. Cô tạm thời đừng lấy cái khăn này xuống, bằng không là xôi hỏng bỏng không.”

Hàn Thu Thủy gật đầu:

“Không hổ là đại yêu thượng cổ.”

Đằng xa, Lê Tam Thành cũng sớm đã được hộ vệ riêng che chở, không phải chịu ảnh hưởng của khí độc. Cả đám chỉ có Hồng Đô là tỉnh bơ như không, có lẽ do là “người cơ quan” nên cũng không cần hô hấp.

Diệp Phàm lườm kẻ đang ngồi trên đám mây đen một cái, trong lòng điên cuồng chửi bới:

“Đồ ngu! Thật là mẹ nó ngu như lợn! Nếu độc dược có tác dụng thì Tề Thiên Hạ sớm đã lấy được tính mạng của hắn rồi, cần quái gì đến ngươi? Vẽ vời thêm chuyện, kế hoạch mà sinh biến thì chờ xem bản tôn quay giòn nhà ngươi.”

Trư yêu nhếch mép, sau đó cất giọng cười vang rền, nói:

“Bản soái chính là Trư Cường! Ai là kẻ vừa nhắc đến ta, có dám đứng ra đối chất?”

Nguyễn Đông Thanh ho khan một tiếng, lẩm bẩm:

“Thằng cha này mấy ngàn năm nay không vệ sinh răng miệng gì sao? Hôi nhức cả đầu lên được.”

Tiếng gã nói không to, lại không có chân khí trong người, về lý mà nói thì cho dù đứng cách đó chỉ một mét cũng không nghe thấy. Thế nhưng Trư Cường vốn là yêu tinh, thính giác hơn hẳn người thường, thành thử cho dù không cố tình sử dụng chân khí, y cũng có thể nghe rõ mồn một câu nói thầm của Bích Mặc tiên sinh. Gã nghiến răng trèo trẹo, quát:

“Kẻ nào vừa nói xấu bản soái?”

Nguyễn Đông Thanh bị phản ứng khác thường của gã làm giật mình một cái, chân thoáng lui một bước về phía sau theo bản năng.

Song... vừa nghĩ đến tính mạng dân chúng toàn thành Vân Sạn bấy giờ đều trông chờ cả vào chút hư danh của mình, Bích Mặc tiên sinh lại thấy trong ngực như có một ngọn lửa. Ánh lửa bùng cháy, giúp gã dằn được sự sợ hãi đang xâm chiếm ý thức xuống.

Nguyễn Đông Thanh ưỡn ngực thẳng lưng, ném về phía Trư Cường một cái nhìn khinh bỉ.

“Bích Mặc tiên sinh – Nguyễn Đông Thanh.”

“Bích Mặc tiên sinh? Chưa từng nghe bao giờ!”

Trư Cường nhếch mép lên, ánh mắt hau háu nhìn về phía tường thành, đôi bàn tay lông lá đưa ra sau lưng, với lấy cặp rìu chiến. Đôi chiến phủ dùng để thủ thành, dài đến hơn trượng, thế mà trong tay Thiên Hống nguyên soái lại chẳng khác nào rìu bổ củi.

Trong thoáng chốc, bầu không khí ở đầu thành Vân Sạn trở nên vô cùng căng thẳng, kiếm bạt cung giương.

Đương nhiên, tuy ngoài mặt tỏ ra hung hăng hiếu chiến, song hiện giờ trống ngự của Trư Cường cũng đang đập thình thịch như động cơ xe máy. Thiên Hống nguyên soái nắm đầu cả vạn yêu binh, không có lí do gì lại chưa từng nghe đến danh tiếng của Nguyễn Đông Thanh.

Sở dĩ giả vờ như không biết, là vì thỏa thuận của gã với Đế Mộ.

Trư Cường giả vờ chưa từng nghe đến danh tiếng của Nguyễn Đông Thanh, chặn đầu kế hoạch lấy thế áp người của gã, ép Bích Mặc tiên sinh vào thế không thể không động thủ.

Đương nhiên, Thiên Hống nguyên soái cũng không ngốc.

Hắn sở dĩ dám làm cái chuyện vuốt râu hùm này, ấy là vì Đế Mộ chẳng những hứa sẽ cho hắn không thiếu chỗ tốt, cũng đồng ý đảm bảo tính mạng của Trư Cường. Tuy không biết một khi Nguyễn Đông Thanh thật sự động thủ, lời hứa này của Đế Mộ được mấy cân mấy lạng, nhưng người chết vì tiền chim chết vì ăn, Thiên Hống nguyên soái tình nguyện đánh cược một phen.

Trư Cường ngoài cứng trong mềm, Nguyễn Đông Thanh miệng cọp gan thỏ, hai người cứ thế giằng co đối đầu, không ai tiến thêm được một bước.

Hồi lâu, Bích Mặc tiên sinh mới nói:

“Tại hạ một kẻ phàm phu tục tử, nguyên soái chưa nghe thấy cũng là lẽ thường. Thế nhưng Đông Thanh may mắn được các vị anh hùng thiên hạ để ý, có chút giao tình thô thiển với mấy người Võ Hoàng, Long Vương, Tạ Phong Tử. Chỉ mong nguyên soái nể mặt bọn họ mà giơ cao đánh khẽ, tha cho dân chúng vô tội thành Vân Sạn.”

Trư Cường nghe xong, cười phá lên, nói:

“Phàm nhân, đừng có chọc cười ta. Lúc bản nguyên soái danh chấn thiên hạ, ba tên kia còn không biết đang rúc vào đâu bú sữa mẹ. Bọn hắn lấy tư cách gì để bắt ta nể mặt?”

Ngừng một chốc, gã lại tiếp:

“Lại nói, trên tay ngươi hẳn là chỉ có mấy món đồ chơi nhỏ, triệu hồi được phân thân của bọn hắn để phòng thân mà thôi. Chiêu này dùng để dọa đám giá áo túi cơm, để một tên phàm phu tục tử như ngươi tự vệ thì thừa. Nhưng đối phó với bản soái thì còn chưa đủ tư cách! Muốn bản soái nể mặt, trừ khi là bản thể của bọn hắn tự mình đến đây, bằng không thì chuyện này không có chỗ để thương lượng.”

Nói ra những lời này, Trư Cường chỉ cảm thấy cả người lâng lâng, tựa hồ đạt tới đỉnh phong đời heo.

Hắn chiếm núi Cấm, tự xưng vương, nhưng cũng không phải không chú ý đến Võ Bảng. Những cái tên như Lý Huyền Thiên, Long Bá Thiên, Tạ Hàn Thiên cố nhiên như sấm bên tai. Tuy chưa từng giao thủ, nhưng Trư Cường cũng tự biết lượng sức mình.

Kẻ xếp hạng hai mươi tám trên Võ Bảng như hắn, cố nhiên không sợ ba người kia, song để mà nói ai thắng ai bại thì quả thật khó mà dự đoán. Nhất là đánh sinh tử chiến, ai mà không có bài tẩy?

Thành thử...

Cũng chỉ có tình huống đặc thù như hôm nay, Thiên Hống nguyên soái mới dám yên tâm thực hiện vĩ nghiệp quát tháo thiên hạ, sất trá phong vân, nhìn anh hùng thế gian bằng nửa con mắt.

Nguyễn Đông Thanh thở dài, lắc đầu:

“Xem ra đàm phán thất bại.”

“Sớm đã nên như vậy. Đám người trong thành Vân Sạn nghe đây, lần sau nếu còn làm lãng phí thời gian của bản soái lần nữa thì đừng trách sao ta vô tình.”

Trư Cường vác song phủ, nghênh ngang cưỡi mây định rời đi, thì bỗng ánh mắt rơi xuống một người thanh niên đang đứng trên đầu thành.

Người này không phải ai xa lạ, chính là Dư ngỗ tác – Dư Tự Lực.

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

Bạn đang đọc Xuyên qua làm nhân vật quần chúng, vô tình dạy một đám đồ đệ thành Thánh nhân sáng tác bởi CổThuyết

Truyện Xuyên qua làm nhân vật quần chúng, vô tình dạy một đám đồ đệ thành Thánh nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThuyết
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.