Xuyên không
Tiếng chuông báo thức vang lên dồn dập, Dũng bỗng tỉnh dậy rồi vội vã tắt chuông.
Hôm nay là ngày hắn đi phỏng vấn xin việc nên cảm xúc hắn lúc này rất hỗn loạn, nổi lo lắng xen lẫn sự háo hức đồng loạt hiện lên trong tâm trí hắn lúc này.
Niềm vui sướng khi được thử sức ở một môi trường mời không còn giống như những năm tháng tự do ở Đại Học, đồng thời hắn cũng mang theo nỗi hồi hộp khi đối diện với những thử thách tiếp theo của cuộc đời.
Hắn thầm nhủ bản thân:
"Cố gắng lên nào. Hôm nay là cơ hội để mày chứng minh năng lực của mình".
Hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân chọn bộ trang phục đẹp nhất và lịch sự nhất. Áo sơ mi trắng tinh tươm, quần tây đen ống côn, cà vạt màu xanh navy thanh lịch, tất cả tạo nên hình ảnh một chàng trai trẻ đầy tự tin và chuyên nghiệp, soi gương kiểm tra lại một lần nữa đảm bảo mọi thứ đều gọn gàng và chỉnh tề.
Khi hắn vẫn còn đang loay hoay đánh giá bản thân trước gương thì hắn ngửi được mùi thơm bữa sáng do mẹ nấu cùng với tiếng gọi của mẹ vang lên:
"Nhanh ra ăn sáng nè không nó nguội ".
"Dạ con biết rồi".
Khi đi lên nhà thì thấy ba mẹ cùng anh hai đã ngồi trên bàn ăn hắn liền đi tới cùng gia đình quây quần bên mâm cơm. Trong bữa cơm Ba đã động viên khích lệ hắn:
"Cố gắng lên con trai. Ba tin con sẽ làm được".
"Dạ cảm ơn ba"
Mẹ thì nhắc nhở:
"Con nhớ chuẩn bị đầy đủ. Ăn xong rồi kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không…"
"Con không sơ xuất tới vậy đâu mẹ ".
Anh hắn thấy thế liền nói:
"Nghe lời mẹ đi hôm nay là ngày quan trọng thì đừng để xảy ra sơ xót gì hết. Đừng để giống lúc trước đi thi cũng tự tin kêu mọi người yên tâm không để quên gì hết. Rồi kết quả hại anh đang làm phải chạy về đem tài liệu lên cho em".
"Biết…biết rồi"
Khi ra khỏi nhà, hắn quyết định đặt grab để đến công ty, trong thời gian đợi hắn thầm nghĩ.
"Hy vọng đậu phỏng vấn rồi đi làm để có tiền mua xe mới được chứ lúc đi lúc về gần 300k 1 ngày thì tiền đâu chịu nổi".
Ngồi trên xe grab sự hồi hộp xen lẫn háo hức, mong muốn được thể hiện bản thân và chứng tỏ năng lực của mình, không nhàn rỗi hắn ôn lại kỹ càng những kiến thức đã chuẩn bị, trau chuốt kỹ năng khi trả lời phỏng vấn.
Trong lúc vẫn đang đắm chìm về những suy nghĩ thì hắn bổng cảm thấy cơ thể đang mất kiểm soát dần dần, ý thức dần trở nên mơ hồ hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy lúc ấy đó là chiếc xe grab mà hắn đặt đang ngã trước mặt và chiếc xe tải gần đó.
Khi hắn mở mắt ra cố gắng điều chỉnh thị giác trước ánh sáng lờ mờ. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ không giống với bất kỳ nơi nào hắn từng biết. Hắn thầm nói:
"Đây là đâu. Tại sao mình lại ở đây ?".
Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng đầu hắn lúc này như muốn vỡ ra. Cảm giác choáng váng khiến hắn phải nằm lại nhắm mắt và cố gắng lấy lại bình tĩnh để rồi hắn lẫn nữa chìm vào bóng tối
Khi mở mắt lần nữa hắn nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ thô sơ xung quanh là những bức tường bằng đất nung và mái nhà tranh.
Mọi thứ đều mang đậm phong cách cổ trang khác biệt hoàn toàn với căn phòng hiện đại mà hắn thường ở.
Hắn thầm nghĩ trong lòng:
"Vẫn còn ngôi nhà như thế này ở thành phố à?"
Hắn không biết mình đang ở đâu làm thế nào để đến đây và điều gì đã xảy ra với mình. Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến hắn cảm thấy hoang mang và lo sợ trước hoàng cảnh lạ lẳm ở đây.
Hắn vội vàng lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này:
"Có ai không ?"
Mọi thứ vẫn yên tĩnh khiến hắn càng cảm thấy bất an cố gắng gọi to lần nữa:
"Có ai ở đây không ?"
Nhưng vẫn không có ai trả lời. Mọi thứ xung quanh đều im ắng chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa sổ, hắn bổng cảm thấy hoang mang lo sợ.
Cố gắng nén lại nỗi sợ hãi bước ra khỏi căn nhà tranh, quyết tâm tìm kiếm sự giúp đỡ để giải đáp những bí ẩn về nơi đây và tìm đường về nhà.
Khi ra khỏi nhà hình ảnh hiện lên trước mắt hắn là một khung cảnh hoàn toàn mới mẻ. mọi thứ xung quanh mang đậm phong cách cổ trang với những con đường đất gập ghềnh những ngôi nhà gỗ đơn sơ và những con người mặc quần áo cổ trang. Mọi thứ đều xa lạ khiến hắn cảm thấy bỡ ngỡ tò mò…
Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện những hình ảnh chập chờn mơ hồ. Những hình ảnh đó hiện lên như một thước phim, bắt đầu từ khi hắn còn bé đến khi trưởng thành.
Hắn nhìn thấy bản thân trong những trang phục cổ trang xuất hiện trong những bối cảnh quen thuộc nhưng lại không có ấn tượng gì .
Một gương mặt xa lạ xuất hiện trong những hình ảnh đó nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Gương mặt ấy có những nét quen thuộc nhưng hắn lại không thể nhớ ra đó là ai.
Hắn bổng cảm thấy bối rối hoang mang nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu, những hình ảnh đó là gì ? Chúng có liên quan gì đến chỗ này ? Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó nhưng chúng cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Liệu những hình ảnh đó có phải là ký ức của hắn về kiếp trước hay không? Hắn bỗng nhớ đến những câu chuyện về luân hồi chuyển kiếp mà mình từng đọc.
Nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ không khoa học đó hắn cho rằng đó chỉ là những ảo giác do hoảng loạn mà thôi.
Quyết định không suy nghĩ thêm về những ký ức mơ hồ đó, hắn tập trung vào việc tìm kiếm sự giúp đỡ và tìm đường về nhà. Hắn biết rằng mình không thể ở lại nơi này mãi mãi nhưng cảm giác bất an cứ hiện lên trong lòng.
Đăng bởi | mutar |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 29 |