Áp tiêu
Tư Mã Bất Bình khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm. Một lúc sau, hắn cất giọng chậm rãi nhưng rõ ràng:
"Kẻ mà cô nhắc đến... có phải tên là Âu Dương Vô Địch không? "
Triệu Yến Linh ngạc nhiên. Cô không ngờ Tư Mã Bất Bình lại biết về người mà cô vừa đề cập.
"Huynh cũng biết hắn à? "
Tư Mã Bất Bình gật đầu, giọng nói bình thản:
"Cô còn nhớ vị kiếm khách sử dụng nghịch kiếm mà tôi từng nhắc đến không? Ông ta chính là sư phụ của Âu Dương Vô Địch đó. "
Nghe vậy Triệu Yến Linh hơi bất ngờ.
"Đúng là khó tin thiệt! Nhưng nếu xét kỹ lại thì chuyện này hoàn toàn hợp lý. Vị kiếm khách sử dụng nghịch kiếm mà huynh nói là một người tuổi trung niên, còn Âu Dương Vô Địch thì lại là một kiếm khách trẻ tuổi. Cả hai đều sử dụng kiếm nghịch rất lợi hại nên việc họ sư đồ cũng không khó hiểu lắm. "
Triệu Yến Linh nhớ lại thái độ kiêu ngạo của Âu Dương Vô Địch khiến cô nhíu mày. Cô bực dọc nói thêm:
"Mà nói đi cũng phải nói lại, tên Âu Dương Vô Địch đó quá ngông cuồng và tự cao. Hắn không xem ai ra gì cả. Hắn còn tuyên bố rằng bản thân mình đã tìm khắp thiên hạ mà không gặp đối thủ xứng tầm, nên mới xưng mình là Vô Địch. Huynh thấy hắn có quá ngông cuồng không? "
Tư Mã Bất Bình cười nhạt, giọng điệu mang theo chút mỉa mai:
"Hắn chỉ là một kẻ ếch ngồi đáy giếng thôi. Không thể phủ nhận rằng hắn có chút bản lãnh nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Thực lực hắn chưa đủ để xưng là Vô Địch. Còn việc dạy dỗ hắn thì cô không cần lo lắng. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến tôi thôi. "
"Thật vậy sao? "
Triệu Yến Linh nhìn Tư Mã Bất Bình, đôi mắt đầy tò mò.
"Huynh nghĩ hắn sẽ tự tìm đến huynh à? "
Tư Mã Bất Bình gật đầu, tiếp tục giải thích.
"Hắn hiện đang ở thành Kim Lăng và chuyện tôi cũng đang ở thành Kim Lăng thì ai cũng biết. Với tính cách của hắn thì khi biết tôi đang ở đây, chuyện tìm đến khiêu chiến là điều không thể tránh khỏi. Vậy nên thay vì chúng ta đi khiêu chiến hắn, cứ để hắn tự mò tới đây thì hay hơn. "
Nghe vậy, Triệu Yến Linh càng thêm phấn khích như thể đã hình dung ra cảnh thất bại thảm hại của Âu Dương Vô Địch khi đối đầu với Tư Mã Bất Bình. Cô nói với vẻ hào hứng.
"Vậy khi hắn tới khiêu chiến, huynh nhất định phải cho hắn một bài học đích đáng, để hắn không còn kiêu căng tự cao nữa. "
Tư Mã Bất Bình liếc nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên khuôn mặt.
"Được thôi, tôi đồng ý yêu cầu này của cô. Nhưng cô phải nhớ trả công cho tôi đó. "
Lời nói của Tư Mã Bất Bình làm Triệu Yến Linh chững lại, cô liền nhớ đến chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Mặt cô ngay lập tức đỏ bừng khi hình ảnh Tư Mã Bất Bình đột ngột hôn cô hiện về trong đầu. Cô bối rối, đôi mắt lộ rõ vẻ hậm hực rồi cô nhanh chóng hét lên:
"Đồ xấu xa. Huynh đúng là mơ đẹp quá đấy."
Lời nói của cô vừa dứt, Đường San San, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, không khỏi bật cười. Nụ cười của cô ấy như tiếng chuông nhẹ vang trong không gian tĩnh lặng.
Cả Tú Tú và Tiểu Hải đều ngơ ngác, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cả hai nhìn nhau, rồi lại nhìn Triệu Yến Linh và Tư Mã Bất Bình, không rõ sự tương tác kỳ lạ này có ý nghĩa gì.
"Chuyện gì vậy? "
Tú Tú tò mò hỏi, ánh mắt cô tràn đầy sự thắc mắc. Tiểu Hải cũng không thể nhịn được mà chen vào:
"Sao hai người tự nhiên lại...? "
Triệu Yến Linh lập tức quay mặt đi, tránh ánh mắt dò xét của mọi người, còn Tư Mã Bất Bình thì lại nở nụ cười bí hiểm trên môi.
…
Ánh bình minh vừa ló dạng, bầu trời trong trẻo nhuộm sắc hồng nhạt của buổi sớm. Tư Mã Bất Bình cùng đoàn người lên đường tiến về Tô Châu.
Gió nhẹ thổi qua những tán cây rì rào, đoàn người ngựa phóng nhanh, tiếng vó ngựa vang lên đều đều phá tan sự tĩnh lặng của vùng đất hoang vu.
Cảnh sắc tươi mới của thiên nhiên khiến người ta quên đi những lo âu, nhưng Tư Mã Bất Bình lại chẳng hề lơ là, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng, luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Không khí xung quanh dường như đầy căng thẳng, mặc dù mọi người vẫn duy trì nhịp điệu phi ngựa đều đặn nhưng ai cũng cảnh giác.
Đi được một đoạn, Tư Mã Bất Bình đột nhiên giật dây cương, dừng lại giữa khu rừng rậm rạp. Mọi người cũng dừng theo, bối rối nhìn hắn.
Tư Mã Bất Bình chậm rãi quan sát xung quanh, đôi mắt sắc bén của hắn quét qua từng bụi cây, từng hốc đá, từng tán lá rậm rạp.
Hắn khẽ nhíu mày rồi cười lạnh như thể đã phát hiện ra điều gì đó.
Triệu Yến Linh vẫn đi sát bên cạnh hắn thấy vậy không khỏi thắc mắc.
"Bình ca, sao huynh lại dừng lại thế?"
Tư Mã Bất Bình nhìn cô rồi thản nhiên đáp:
"Đi tiếp thì cũng phải dọn sạch đường để đi chứ."
Chưa kịp để Triệu Yến Linh hiểu rõ lời hắn, Tư Mã Bất Bình bất ngờ vung tay bắt lấy một mũi tên bay thẳng về phía mình.
Hắn nắm chặt mũi tên trong tay, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng, rồi ném trả lại. Mũi tên cắm thẳng vào bụi cây, xuyên qua một kẻ nấp trong bóng tối, máu tươi văng tung tóe, thấm đỏ những chiếc lá xanh tươi.
Không dừng lại ở đó, Tư Mã Bất Bình nhanh chóng rút kiếm. Lưỡi kiếm loang loáng sáng rực dưới ánh mặt trời.
Chỉ trong tích tắc, hắn liên tục tung ra những đường kiếm khí sắc bén bay vút về nhiều hướng.
Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi, máu bắt đầu loang lổ trên mặt đất khi những kẻ địch bị hắn chém ngã, từng tên một đổ gục trước sức mạnh kinh hoàng.
Ngay lúc đó, từ mọi hướng, một nhóm lớn những kẻ bịt mặt đột ngột xuất hiện, xông tới tấn công đoàn người.
Bọn chúng được trang bị vũ khí đầy đủ, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn khi lao tới như bầy thú hoang săn mồi.
Tư Mã Bất Bình cười nhạt, giọng hắn vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.
"Những kẻ muốn đánh úp từ xa đã bị tôi giết hết rồi. Giờ thì mọi người cứ tự nhiên mà xử lý bọn còn lại. "
Nghe vậy, Tiểu Hải lập tức rút đao, gào lên rồi lao thẳng vào bọn địch. Ánh đao của hắn chói lóa dưới ánh mặt trời, chém thẳng vào những kẻ đối diện không chút do dự.
Những cú vung đao của hắn mạnh mẽ và quyết đoán, khi đao chạm vào cơ thể của bọn chúng đều khiến chúng nằm xuống ngay tức khắc.
Triệu Yến Linh cũng không chịu thua kém, cô rút kiếm, nhảy vọt lên tung ra từng đường kiếm sắc bén và mạnh mẽ khiến những kẻ xung quanh không kịp phản ứng mà gục ngã.
Mỗi cú vung kiếm là một tên địch ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất dưới chân cô.
Ở phía bên kia, San San và Tú Tú cũng không hề kém cạnh. Những kẻ nào định tiến tới gần Tư Mã Bất Bình đều bị hai người chặn lại.
San San với cặp đoản kiếm trong tay, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, từng nhát chém của cô đều dứt khoát và không khoan nhượng. Mỗi kẻ địch bị cô kết liễu đều không kịp thấy đường kiếm từ đâu đến.
Đáng sợ nhất chính là Tú Tú. Kẻ nào bị cô hạ gục đều bị chia đôi cơ thể, hoặc không đầu thì cũng mất chân tay. Cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Trận chiến kéo dài không lâu. Khi tiếng vũ khí va chạm ngừng lại, những kẻ địch đều đã nằm bất động trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cả khu rừng.
Tư Mã Bất Bình nhìn quanh một lượt rồi chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng hỏi:
"Mọi người vẫn ổn chứ? Có ai bị thương không?"
Tất cả đều lắc đầu, gương mặt ai nấy vẫn bình thản dù vừa trải qua một trận chiến không kém phần nguy hiểm.
Thấy vậy, Tư Mã Bất Bình mỉm cười hài lòng:
"Vậy thì chúng ta đi tiếp thôi. Đi thêm một đoạn nữa, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ chân."
Cả đoàn lại tiếp tục cuộc hành trình, để lại phía sau một cảnh tượng đẫm máu.
Truyện Xuyên Qua Trung Nguyên Kiếm Khách Trở Thành Tư Mã Bất Bình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | mutar |
Thời gian |