Lấy Của Hồi Môn
Chương 28. Lấy Của Hồi Môn
"Phù Dao."
Diệp Lăng Thiên mở miệng.
Nguyệt Phù Dao đẩy cửa vào:
"Công tử có gì phân phó?"
Diệp Lăng Thiên nói:
"Lần này bản công tử không thông qua khảo hạch, các trưởng lão đã giảm một nửa chi tiêu của Văn Hương Tạ, bây giờ ngươi đi tìm Tần Kiêm Gia, để cho nàng lấy toàn bộ của hồi môn của mình ra làm chi tiêu sau này."
Nguyệt Phù Dao ngạc nhiên, thật đúng là định động vào đồ cưới của tân nương?
Phải biết rằng hiện tại Diệp Lăng Thiên và hai vị tân nương còn chưa thành hôn, sao có thể động vào đồ cưới của người ta?
Diệp Lăng Thiên nói:
"Việc cấp bách là tòng quyền, chi tiêu của Hương Tạ mới là đại sự hàng đầu, nếu không bản công tử làm sao có thể sống tốt được? Làm sao cho các ngươi một mái nhà ấm áp?"
"..."
Nguyệt Phù Dao im lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, nhưng vẫn cung kính nói:
"Ta đi tìm Tần cô nương thương lượng."
Diệp Lăng Thiên nói:
"Đi đi! Nếu nàng không đáp ứng, cho dù ngươi trộm cũng phải trộm cho bản công tử."
Nguyệt Phù Dao cười khổ rời đi, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với Tần Kiêm Gia.
Một lát sau.
Phòng của Tần Kiêm Gia.
"Dựa vào cái gì mà bắt ta phải lấy đồ cưới của mình ra cho hắn ăn uống vui chơi? Ta không đồng ý!"
Tần Kiêm Gia phẫn nộ nói.
Lấy tính tình của Diệp Lăng Thiên, chút đồ cưới này của mình, nếu như lấy ra, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị hắn tiêu xài hết.
Nguyệt Phù Dao nhẹ nhàng nói:
"Linh cô nương, ngươi là chính phòng của công tử, về sau Văn Hương Tạ này đều là của ngươi, hiện tại lấy của hồi môn của ngươi để phát triển Văn Hương Tạ, cũng là vì tốt cho ngươi."
Kỳ thật lý do này, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ.
Trong khoảng thời gian ở Văn Hương Tạ này, nàng đã tự mình cảm thụ qua thủ đoạn tiêu tiền như nước của Diệp Lăng Thiên.
Trên cơ bản mỗi lần đưa tiền, chuyện đầu tiên Diệp Lăng Thiên làm chính là đi Thương Vân thành tiêu sái một phen.
Chút của hồi môn này của Tần Kiêm Gia, quả thật không đủ để tiêu xài mấy lần.
"A! Vì tốt cho ta? Phù Dao cô nương nói lời này, chính mình tin tưởng sao?"
Tần Kiêm Gia sắc mặt xanh mét nói.
"Khanh khách! Vì sao Tần tỷ tỷ tức giận như vậy?"
Tô Khuynh Thành cười duyên đi đến, nhìn thấy sắc mặt Tần Kiêm Gia giờ phút này, nàng cảm thấy thoải mái không hiểu.
Tần Kiêm Gia không nhìn Tô Khuynh Thành, chỉ lạnh lùng nói:
"Nguyệt cô nương, phiền ngươi nói cho công tử biết, nói ta còn chưa thành hôn với hắn, đồ cưới của ta không có khả năng lấy ra ngay bây giờ, nếu không sau này ta làm sao có thể đặt chân ở Thiên Môn?"
"Nếu hắn vẫn khăng khăng như thế, như vậy Tần Kiêm Gia ta cũng chỉ có thể đi tìm môn chủ đại nhân nói."
Tô Khuynh Thành nghiền ngẫm:
"Tần tỷ tỷ, tỷ sinh ra ở thư hương môn đệ Giang Nam, cũng coi như là nhà thân hào, theo ta được biết, lần này tỷ cũng không mang theo bao nhiêu của hồi môn, cứ tưởng cũng sẽ không để vào mắt, nhưng tỷ khẩn trương như vậy, chẳng lẽ trong của hồi môn của tỷ cất giấu thứ gì không thể để người khác biết sao?"
Tần Kiêm Gia cười lạnh nói:
"Trước khi chúng ta tiến vào Thiên Môn, các thị vệ đều đã điều tra qua một lần, nếu đồ cưới của ta có vấn đề, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra sao?"
"Cái này cũng không nhất định, có người cất giấu huyền cơ ở trong áo cưới, có người giấu kịch độc ở trong tiền bạc, loại chuyện này, nói không chừng chuẩn đấy?"
Tô Khuynh Thành ý vị thâm trường nói.
Đồng tử Tần Kiêm Gia co rụt lại, nhưng lại không lộ vẻ gì nói:
"Xem ra Tô muội muội rất hiểu! Chẳng lẽ muội chính là làm như vậy?"
Tô Khuynh Thành nhìn về phía Nguyệt Phù Dao nói:
"Nguyệt tỷ tỷ, đồ cưới của ta, nguyện ý lấy ra cho các ngươi kiểm tra, nhưng yêu cầu giống vậy, cũng phải kiểm tra Tần Kiêm Gia."
Ánh mắt Nguyệt Phù Dao khẽ híp lại, nhìn về phía Tần Kiêm Gia nói:
"Tần cô nương, xem ra đồ cưới hôm nay của cô, ta không thể không mang đi, bằng không mà nói, đến lúc đó những người khác tra ra vấn đề gì, ta cũng không dễ báo cáo kết quả công tác cho công tử."
Tần Kiêm Gia nhíu chặt mày, thấy ngữ khí Nguyệt Phù Dao nghiêm túc, nàng chỉ có thể nói:
"Trong đồ cưới, có một ít vật phẩm tư nhân của ta..."
Nguyệt Phù Dao nói:
"Ta cho Tần cô nương thời gian một nén nhang để thu thập."
"Đa tạ Nguyệt cô nương."
Tần Kiêm Gia hít sâu một hơi.
Tô Khuynh Thành trêu tức nói:
"Tần tỷ tỷ, nếu như về sau ăn mặc không đủ dùng, có thể tới tìm ta nha! Lần này ta mang theo không ít đồ cưới."
Tần Kiêm Gia cười lạnh nói:
"Bổn cung không chết, ngươi chung quy là thiếp, hiện tại đừng vui vẻ như vậy, nói không chừng ngày nào đó của hồi môn của ngươi chính là của ta."
"Ngươi..."
Sắc mặt Tô Khuynh Thành trì trệ.
...
Ba ngày sau.
Chấp Pháp đại điện.
Diệp Vô Nhai tìm được một gian tế La Võng.
Đối phương chính là một trong số các tân nương, nhưng nàng không được lựa chọn, tạm thời ở trong một tòa nhà nữ nào đó của Thiên Môn.
Lúc nàng trộm một món đồ của Thiên Môn, bị Diệp Vô Nhai bắt được tại chỗ.
"Chá Cô, La Võng Huyền tự nhị đẳng! Nói, vì sao ngươi phải ám sát Diệp Linh Nhi?"
Diệp Hình coi thường vị nữ tử này.
Nữ tử cười lạnh nói:
"Nếu như đã bị các ngươi bắt được, ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ là Diệp Lăng Thiên thật đáng chết, vậy mà để cho ta truyền ra một phần tình báo giả."
Mặc dù nàng là người La Võng thật, nhưng cũng không phải là Chá Cô, bây giờ thân phận bại lộ, cũng chỉ có thể bỏ binh bảo vệ xe.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 422 |