Chặn Đường Giết
Chương 32. Chặn Đường Giết
Tô Khuynh Thành lui về phía sau một bước theo bản năng, sắc mặt trầm xuống, hảo cảm vừa rồi đối với Diệp Lăng Thiên, không còn sót lại chút gì.
Tần Kiêm Gia tò mò hỏi: "Công tử và Đại công tử quan hệ rất tốt sao?"
Lần này Diệp Vô Nhai lại xuất hiện ở Văn Hương Tạ, ngược lại khiến người ta có chút khó hiểu, chẳng lẽ quan hệ giữa hắn và Diệp Lăng Thiên không tệ?
Ngoại giới không phải là có tin đồn, bốn vị công tử, cùng cha khác mẹ, giữa hai bên đều có cạnh tranh, mà Diệp Lăng Thiên là phế nhất, bởi vậy ba người còn lại nhìn hắn không vừa mắt nhất.
Lần này Diệp Vô Nhai lại ra tay, đúng là quỷ dị.
Diệp Lăng Thiên xua tay nói: "Dẫu sao ta cũng là tam công tử của Thiên môn, nếu bị Cẩn Hoài đánh bại, chẳng phải rất mất mặt của Thiên môn? Tương lai Diệp Vô Nhai sẽ làm môn chủ, đương nhiên sẽ không để người ngoài tới Thiên môn làm càn."
"Thì ra là như vậy."
Tần Kiêm Gia khẽ gật đầu, lời giải thích này cũng hợp lý.
Tầm mắt Diệp Lăng Thiên rơi vào trên người Tần Kiêm Gia, cứ như vậy ngưng mắt nhìn đối phương.
Tần Kiêm Gia nhận thấy được ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Diệp Lăng Thiên nói:
"Đưa tay ra đây."
Tần Kiêm Gia trong lòng máy động, hai tay nắm chặt theo bản năng, nhưng bất động thanh sắc hỏi:
"Công tử, làm sao vậy?"
Diệp Lăng Thiên nhướng mày.
Tần Kiêm Gia vội vàng đưa tay ra, một đôi tay trắng noãn như ngọc, giống như hành lá, móng tay màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Diệp Lăng Thiên một phát bắt lấy tay Tần Kiêm Gia, nhìn chằm chằm vào móng tay phía trên, nói: "Thật xinh đẹp nha."
Lông tơ toàn thân Tần Kiêm Gia dựng đứng, đáy lòng phát lạnh.
Diệp Lăng Thiên nắm thật chặt tay Tần Kiêm Gia, liên tục chà xát mấy cái, còn thổi mấy hơi nóng.
Sau đó nói: "Công tử vừa rồi bị thái giám kia làm cho kinh hãi, tay có chút lạnh, ngươi ủ ấm cho ta... Nhưng đúng là, đầu ngón tay này của ngươi thật đúng là mềm, thật ấm."
Tần Kiêm Gia đỏ mặt, vội vàng rút tay về, lại thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ của Tam công tử, thật sự làm cho người ta nhìn không thấu.
Thấy Tần Kiêm Gia rút tay về, Diệp Lăng Thiên chỉ cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, hắn nói với Nguyệt Phù Dao:
"Phù Dao, đi làm ấm chăn mền cho ta."
Trên mặt Nguyệt Phù Dao hiện lên một tia ngượng ngùng, thấp giọng nói:
"Công tử tự mình đi mà sưởi ấm..."
"Thôi! Một rồi lại hai người, một chút cũng không nghe lời."
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài, liền đi về phía lầu các của mình.
Thấy Diệp Lăng Thiên tiến vào lầu các.
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Nguyệt Phù Dao biến mất không thấy đâu nữa.
Tần Kiêm Gia nhỏ giọng hỏi:
"Nguyệt cô nương, sao tay của công tử lại lạnh như vậy? Giống như khối băng vậy."
Nguyệt Phù Dao nói:
"Nghe người ta nói từ khi công tử sinh ra đã tiên thiên không đủ, cho nên từ nhỏ thể hư..."
Trong mắt Tô Khuynh Thành mang theo vài phần trầm tư:
"Các ngươi nói xem có phải công tử đang giả heo ăn thịt hổ hay không? Có thể hắn là một cao thủ."
"Rất hiển nhiên, hắn không phải."
Thần sắc Nguyệt Phù Dao vô cùng bình tĩnh, trong khoảng thời gian đến Thiên Môn này, nàng cũng đã thăm dò Diệp Lăng Thiên nhiều lần.
Mỗi một lần kết quả thăm dò đều chỉ ra rằng, Diệp Lăng Thiên thật sự là phế vật.
Tối thiểu nhất cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường từ trên người Diệp Lăng Thiên.
Phốc!
Sau khi Cẩn Hoài công công mang theo bốn hộ vệ vừa ra khỏi Thiên Môn sơn, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
"Công công, ngươi không sao chứ?"
Bốn vị hộ vệ vội vàng hỏi.
Cẩn Hoài công công trầm giọng nói:
"Ta đã xem thường Diệp Vô Nhai kia, không ngờ thực lực của hắn lại mạnh như vậy... Trước tiên tìm một chỗ để ta trị thương trước đã."
Đại công tử Thiên Môn quả nhiên danh bất hư truyền, nói đúng hơn đối phương còn đáng sợ hơn lời đồn.
Đối phương mặc dù chỉ là Tông Sư sơ kỳ, nhưng chiến lực tổng hợp cộng lại, hẳn là có thể so sánh với Tông Sư hậu kỳ.
Bốn hộ vệ đỡ Cẩn Hoài công công bước nhanh về phía trước.
Sau khi đi được một lát.
Mấy người trong nháy mắt dừng bước.
Bởi vì ở phía trước, xuất hiện một nam tử trung niên tướng mạo bình thường, trước người hắn cắm một thanh trường kiếm, hai tay hắn đặt trên chuôi kiếm, thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm đám người Cẩn Hoài công công.
"Đoạn Trường Kiếm, sát thủ chữ Địa tam đẳng của La Võng, Phong Vũ Đoạn Trường Nhân!"
Thần sắc Cẩn Hoài công công biến đổi, cả người lập tức đề phòng.
Phong Vũ Đoạn Trường Nhân cũng không đơn giản, tồn tại Tông Sư trung kỳ, đứng trong một trăm sát thủ hàng đầu trên bảng xếp hạng.
Bốn vị hộ vệ lập tức rút binh khí ra, nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên trước mắt.
Gương mặt Phong Vũ Đoạn Trường Nhân nở nụ cười quỷ dị, hắn cười nhạt nói:
"Lần này Cẩn Hoài công công tới Thiên môn, hình như bị thiệt lớn, ngươi nói xem có thể ngăn được một kiếm của ta không?"
Cẩn Hoài công công trầm giọng nói:
"Chúng ta và các hạ không thù không oán, vì sao lại cản đường?"
Phong Vũ Đoạn Tràng Nhân cười nói:
"Ta chỉ có một lý do để chặn đường, giết người! Mà giết người, không cần lý do."
"Ra tay."
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 372 |