Tìm Đến Rồi 1
Editor: Hye Jin
Người này tích cực tìm cô như vậy, không biết Từ Ngọc Lan đã hứa cho anh ta lợi ích gì.
Diệp Nam Y nhìn người đàn ông đang lo lắng tìm cô, không kìm được bật cười nhạo một tiếng, xem ra những ngày tới sẽ rất thú vị đây!
“Anh Vương, em ở đây. Sao anh cũng xuống nông thôn vậy?”
Diệp Nam Y làm ra vẻ nghi hoặc, lớn tiếng gọi Vương Hướng Đông.
Vương Hướng Đông nghe thấy tiếng, tìm quanh một vòng, cuối cùng phát hiện người đeo khẩu trang chính là Diệp Nam Y mà anh ta đang tìm.
“Nam Y à, sao em lại đeo khẩu trang thế? Có phải mặt em vẫn chưa lành không?”
Câu này vừa nói ra, lập tức thu hút ánh mắt tò mò đầy tính bát quái của Tằng Bạch Linh.
Diệp Nam Y muốn bóp chết đồ cặn bã liếm cẩu này.
“Anh Vương, anh nói linh tinh gì thế? Em chỉ hơi cảm lạnh thôi, nếu không thì sao lại phải đeo khẩu trang chứ?”
Vương Hướng Đông nghe ra sự khó chịu trong giọng điệu của Diệp Nam Y, vừa định phản bác thì đột nhiên nhớ lại lời dặn dò của Từ Ngọc Lan.
“Hướng Đông, lần này anh xuống nông thôn cùng nó, nhất định phải phá hủy cuộc đời nó, tốt nhất là tìm cho nó một tên lưu manh làm chồng, để nó cả đời không thể trở về thành phố.”
Vương Hướng Đông tuy không hiểu tại sao Từ Ngọc Lan lại muốn làm vậy, nhưng với tư cách người đàn ông yêu Từ Ngọc Lan nhất, làm sao anh ta có thể từ chối chuyện nhỏ này được?
Chỉ là xuống nông thôn thôi mà, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì có thể trở về thành phố cưới nữ thần của mình về nhà.
Diệp Nam Y thấy Vương Hướng Đông im lặng, còn tưởng anh ta đang nghĩ kế hoạch xấu gì.
Quay đầu nhìn, cô bắt gặp biểu cảm chưa kịp thu lại của Vương Hướng Đông, một dáng vẻ lâng lâng khó tả.
Không chỉ Diệp Nam Y, ngay cả Tằng Bạch Linh cũng chú ý đến biểu cảm không thể miêu tả ấy, suýt chút nữa thì buồn nôn.
Vốn dĩ cô còn định hỏi thăm người này về tình hình của Diệp Nam Y, giờ xem ra nên tránh xa người đàn ông đầu óc có vấn đề này thì hơn.
Diệp Nam Y nhìn vẻ mặt chán ghét của Tằng Bạch Linh, suýt nữa bật cười thành tiếng.
“Anh Vương, anh đang nghĩ gì thế? Em đang hỏi anh mà. Sao anh cũng xuống nông thôn vậy?”
Diệp Nam Y một lần nữa nhấn mạnh câu hỏi về việc anh ta xuống nông thôn.
Không biết có phải Vương Hướng Đông quá tự tin hay không, mà đến cả lý do cũng chưa nghĩ ra.
Phải biết, chị gái của anh ta đã xuống nông thôn từ ba năm trước, theo quy định thì anh ta hoàn toàn không cần phải xuống nữa.
“Cái này, cái kia, anh...”
Vương Hướng Đông ấp úng không nói nên lời.
Bộ dạng này khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào anh ta.
Trong khoảnh khắc, Vương Hướng Đông như ngồi trên đống lửa, dáng vẻ không thể buồn cười hơn.
“Là thế này, dù sao chúng ta cũng lớn lên bên nhau, em xuống nông thôn anh không yên tâm, nên...”
Lời nói mập mờ, nói nửa chừng rồi dừng lại.
Vương Hướng Đông nghĩ rằng nói như vậy, với tính cách nhút nhát của Diệp Nam Y, cô chắc chắn sẽ không dám phản bác.
Đáng tiếc, Diệp Nam Y bây giờ không dễ bị bắt nạt như trước.
“Đồng chí Vương Hướng Đông, anh làm sao thế? Nói chuyện mập mờ như vậy làm gì. Em biết anh thích chị em, không cần lấy em làm bàn đạp như thế chứ đúng không?”
"Anh đừng nói với em là chị em bảo anh đến chăm sóc em. Dù sao em cũng không tin đâu. Lần này em xuống nông thôn là thay chị em xuống đấy.”
Vương Hướng Đông bị Diệp Nam Y nói cho một tràng làm cho choáng váng, vội vàng chữa cháy.
“Nam Y, em hiểu lầm rồi ...”
Vương Hướng Đông chưa kịp nói hết câu, Diệp Nam Y lập tức ngắt lời: “Em không hiểu lầm. Nếu anh không thích chị em, thì khi xuống xe em sẽ gửi điện báo cho chị ấy, bảo rằng anh không còn thích chị ấy nữa.”
Câu này vừa dứt, Vương Hướng Đông cuống lên.
“Đừng mà, anh thừa nhận anh thích chị em, nhưng việc anh đến chăm sóc em cũng là thật mà!”
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 58 |