Ở Một Mình 2
Editor: Hye Jin
Lưu Thắng không hổ là đại diện thanh niên trí thức ở đây, lên tiếng: "Vị thanh niên trí thức này, bạn theo tôi đi chọn giường tập thể nhé!"
Vương Phương cảm kích nhìn Lưu Thắng, kéo hành lý đi theo Lưu Thắng đến cửa ký túc xá nữ thanh niên trí thức.
"Cậu tự vào đi! Tôi là nam thanh niên trí thức không thể vào được."
Vương Phương lại cảm ơn một lần nữa, mở cửa ký túc xá.
Khi mở cửa ra, Vương Phương quan sát một lúc, thấy môi trường không đến nỗi nào, chỉ là có hơi đông người ở, những thứ khác thì không vấn đề gì.
Vương Phương tìm một chỗ không có người, chuẩn bị dọn dẹp.
Diệp Nam Y và mọi người cũng đã ký hợp đồng thuê nhà ông cụ Tề.
Những người khác thuê theo năm, Diệp Nam Y kéo ông cụ Tề lại, muốn thuê liền năm năm.
Ông cụ Tề hơi không hiểu, sao lại không trả tiền theo từng năm một.
"Nhóc Diệp à, cháu thế này là sao?"
Diệp Nam Y đưa cho ông cụ Tề 10 tờ đại đoàn kết và giải thích: "Ông ơi, sau này chắc chắn sẽ có nhiều thanh niên trí thức đến, cháu trả tiền một lần cho năm năm, như vậy sẽ không ai nghĩ cách đuổi cháu đi được."
Ông cụ tề cảm thấy Diệp Nam Y lo lắng quá, không phải ai cũng có thể bỏ ra nhiều tiền thuê nhà như vậy đâu.
"Không sao đâu, ông cụ Tề, cháu muốn mở cảnh cửa sau phòng, tìm ai đây?"
"Đi tìm đội trưởng đi! Trưa nay đi, bây giờ mọi người đều đang làm việc."
Diệp Nam Y hiểu rõ rồi, cô trở lại căn phòng đã thuê, không bận tâm đến những người còn lại đang trả tiền thuê.
Tằng Bạch Linh vô tình nhìn thấy Diệp Nam Y trả tiền thuê nhà năm năm, hoảng hốt kêu lên: "Cô ta điên rồi sao!"
Câu nói này khiến Vương Hướng Đông cảm thấy tò mò.
Vương Hướng Đông nhìn thấy Diệp Nam Y thuê phòng năm năm, trong lòng có chút nghi ngờ, nó lấy tiền từ đâu ra?
"Cậu làm cái gì vậy? Trả tiền đi! Đừng đứng đó mà ngẩn ra, nếu không thì tôi trả trước."
Tằng Bạch Linh đẩy Vương Hướng Đông ra, đưa tiền thuê cho ông cụ Tề, ký xong rồi rời tiêu sái rời đi.
Vương Hướng Đông nhìn Tằng Bạch Linh hung hăng, bá đạo. Rồi nhìn thoáng qua Trịnh Trường Hoa, nghĩ thầm vẫn là Ngọc Lan tốt, ôn nhu xinh đẹp.
Trịnh Trường Hoa vốn là con mọt sách, bị Vương Hướng Đông nhìn mình mà chẳng hiểu ra sao, bỗng cảm thấy Tằng Bạch Linh làm đúng, không muốn trả tiền, đến đây làm gì!
Anh làm theo Tằng Bạch Linh, đẩy Vương Hướng Đông ra phía sau.
Ông cụ Tề buồn cười, phát hiện mấy thanh niên trí thức mới đến lần này thật thú vị, không biết có làm cho thôn Hạnh Phúc nhốn nháo, gà bay chó sủa hay không.
"Được rồi, Vương thanh niên trí thức, cậu có thể rời đi rồi, tôi còn phải mang đồ đến đội."
Ông cụ Tề thu xong đồ đạc, không quan tâm Vương Hướng Đông nữa.
Vương Hướng Đông cảm thấy oan ức, sao anh cảm giác mọi người đang cô lập mình vậy? Trước đây ở Thượng Hải anh là người gặp người thích.
Nếu Diệp Nam Y biết Vương Hướng Đông tự luyến như vậy, chắc chắn sẽ giúp anh ta mở mang đầu óc, ở Thượng Hải đó là nhờ thế lực của cha mẹ anh ta người ta mới nể mặt anh ta.
Vương Hướng Đông mặt đầy ủ rũ, đi về, không ngờ hình ảnh của mình bị con gái kế toán trong thôn, Tề Ái Mai nhìn thấy.
Kể từ đó, trái tim của Tề Ái Mai đã trao hết cho Vương Hướng Đông.
Diệp Nam Y ra giếng ở kí túc xá thanh niên trí thức lấy hai xô nước, chuẩn bị dọn dẹp một chút, dù trong phòng đã khá sạch sẽ, nhưng có khá nhiều bụi, lát nữa còn phải đi mua ít đồ đạc.
Lưu Thắng nhìn thấy Diệp Nam Y xuống nông thôn mà còn mang theo hai xô nước, khóe miệng giật giật, anh rất bội phục nữ thanh niên trí thức này.
Rất nhanh, đến trưa, Diệp Nam Y mang theo một túi bánh ngọt và nửa cân đường đỏ đến nhà đội trưởng.
Trước khi đi, cô không quên lấy một chiếc khóa từ không gian, khóa cửa lại.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |