Thanh Niên Trí Thức Cũ Và Mới 1
Editor: Hye Jin
“Diệp thanh niên trí thức, cháu ở nhà không? Chú mang người đến giúp cháu mở cánh cửa sau.”
Diệp Nam Y nghe thấy tiếng đội trưởng, vội vã đi ra ngoài.
“Chú, làm phiền các chú rồi, đây là kẹo sữa, mỗi người hai viên.”
Những người đến làm việc đều cảm thấy hơi ngại, còn chưa làm gì mà đã nhận được kẹo.
Diệp Nam Y chẳng quan tâm, cô luôn tin vào câu, lễ nhiều người không trách.
“Diệp thanh niên trí thức, cháu xem chú đã vẽ sẵn đường cho cháu rồi, chú định mở một cánh cửa ở đây, cửa chú cũng đã mang tới.”
Diệp Nam Y nhìn qua, dù không hiểu lắm, nhưng vị trí thì cô có thể nhận ra.
“Chú, được, chú cứ làm đi!”
Nhận được sự đồng ý của Diệp Nam Y, những người đến làm việc liền bắt tay vào công việc.
“Diệp thanh niên trí thức, đây là lương thực của cháu, các cháu đến không đúng lúc, chỉ có lương thực thô thôi, may mà sắp tới mùa thu hoạch rồi, đến lúc đó các cháu có thể mua thêm ở trong đội.”
Diệp Nam Y ban đầu hơi thắc mắc, sao đội trưởng lại đẩy xe kéo tay lớn đến đây chi vậy! Thì ra ngoài những đồ cần thiết cho cô, còn có lương thực cho cả năm người.
“Vâng, cháu bảo họ tự ra lấy.”
Diệp Nam Y quay lại gõ cửa mấy thanh niên trí thức mới đến cùng đợt với cô.
“Tằng thanh niên trí thức, đội trưởng mang lương thực đến cho chúng ta rồi, mọi người ra lấy đi ạ!”
Tằng Bạch Linh gật đầu đáp: “Được rồi, tôi đi ngay, tôi sẽ kêu Trịnh thanh niên trí thức.”
Diệp Nam Y nghe vậy mừng lắm, không phải mất công đi một chuyến.
Trong lúc đó phía đội trưởng Tề Thắng Quốc đang đứng đợi, rất hài lòng với cách làm của Diệp Nam Y. Dù sao, lương thực là quan trọng, cứ phải để mọi người tự đi lấy thì tốt hơn.
Khi tất cả năm người đã có mặt, đội trưởng yêu cầu mỗi người lấy phần của mình.
Diệp Nam Y đã biết là lương thực thô, cô không có ý kiến gì, trực tiếp mang đến đặt ở bên cạnh thùng gạo nhập cư trái phép từ không gian.
“Đội trưởng, sao toàn lương thực thô vậy, cháu muốn ăn cơm, cháu muốn gạo, ăn cái này khô cổ lắm!”
Giọng của Tằng Bạch Linh nói to không lớn, nhỏ không nhỏ, vừa vặn khiến những thanh niên trí thức cũ đang trở về nghe thấy.
Tuy nhiên, họ đã quá mệt mỏi vì làm việc cả ngày, không còn tâm trí để ý đến nữa, buổi tối họ còn phải tiếp đãi các thanh niên trí thức mới, đợi lúc đó sẽ nói sau.
Đội trưởng Tề Thắng Quốc mặt tối sầm, ồn ào ầm ĩ cái gì đâu?
“Tằng thanh niên trí thức, trong đội chỉ có lương thực thô thôi, nếu cô muốn ăn cơm thì đợi mùa thu hoạch đi! Cố gắng làm việc, nếu đủ công điểm, cô có thể ăn cơm mỗi ngày.”
Nói xong, đội trưởng chào Diệp Nam Y rồi đẩy xe xe đi.
Tằng Bạch Linh dù có ngốc đến đâu cũng hiểu, mình lại làm mất lòng người ta rồi.
“Vương Phương, tớ lại đắc tội với người rồi phải không?”
Vương Phương cảm thấy cái “lại” này thật chính xác, rõ ràng là vậy.
“Bạch Linh, cậu cứ để đồ vào trong nhà đi! Đội trưởng chắc sẽ không giận đâu.”
Diệp Nam Y thấy Vương Phương khá thông minh, đội trưởng thật ra sẽ không giận lâu, bởi vì nhiều năm đến bao nhiêu đợt thanh niên trí thức rồi, cứ mỗi lần mỗi tức không phải sớm tức chết sao?
“Diệp thanh niên trí thức, cửa của cháu đã lắp xong rồi, khung nhà cũng đã dựng lên, chúng tôi sẽ về trước, ngày mai đến làm nốt phần còn lại.”
Diệp Nam Y nhìn thoáng quá, quả thật là đã làm xong, rất kín, tay nghề thật tốt.
“Cảm ơn các chú rất nhiều, cháu đã đun nước rồi, các chú uống chút nước rồi về nhé!”
Mọi người vừa xong việc là đến ngay, quả thật là khát, uống chút nước cũng được.
Vừa uống ngụm đầu tiên, mọi người đã nhận ra ngay, ai nấy ngầm hiểu mà không nói ra.
Mọi người trong lòng đều thầm quyết tâm, ngày mai phải làm tốt công việc cho Diệp Nam Y.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 50 |