Cảnh Báo 1
Editor: Hye Jin
Đội trưởng biến sắc, nhanh chóng bước tới kiểm tra.
“Sao lại thế này? Tụ tập đông đủ ở đây làm gì? Không muốn kiếm công điểm à? Đi làm đi!”
Ban đầu, đội trưởng muốn xem thử chuyện gì đã xảy ra, khi đến nơi thấy một đám người tụ tập xung quanh, tâm trạng ông càng thêm khó chịu.
Đợi đám đông tản ra, đội trưởng nhìn thấy máu không ngừng chảy ra từ bắp chân của Tằng Bạch Linh, ông giật mình hoảng sợ.
“Mau, đi gọi Liễu Khai Nguyên tới đây. Vết thương này có vẻ nghiêm trọng, đừng di chuyển cô ấy.”
Vương Phương thấy Tằng Bạch Linh chạy nhiều máu vậy đã sợ rồi, vừa nghe đại đội trưởng nói vậy suýt thì ngất.
“Đội ... đội trưởng, liệu có bị tàn phế không?”
Đội trưởng Tề Thắng Quốc nghe câu hỏi của Vương Phương, muốn nghẹn thở vì tức.
Ông cũng rất lo lắng, vừa mới mấy ngày mà đã gặp chuyện như thế này, nếu phải vì tàn phế mà quay về thành phố, chẳng phải sẽ gây rắc rối lớn sao?
“Đừng nói bậy, lát nữa bác sĩ trong thôn đến là ổn thôi.”
“Đội trưởng, thôn y Liễu tới rồi.”
Đội trưởng nhanh chóng tiến lại đón.
“Thôn y Liễu, cậu mau xem thử, máu chảy nhiều thế này, chú không dám động vào cô ấy.”
Liễu Khai Nguyên nhanh chân bước tới chỗ Tằng Bạch Linh, ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc ra và bắt đầu kiểm tra vết thương.
“Đội trưởng, vết thương này khá sâu, tôi chỉ có thể cầm máu tạm thời. Cần phải đưa cô ấy lên bệnh viện trên trấn để khâu lại.”
Đội trưởng không chần chừ, lập tức bảo người chuẩn bị xe bò.
“Thôn y Liễu, phiền cậu cùng đi một chuyến nhé!”
“Liễu Khai Nguyên có chút do dự, việc này …”
Như sực nhớ ra điều gì, đội trưởng vỗ trán nói: “Xem trí nhớ của chú này! Vương thanh niên trí thức sẽ đi cùng cậu.”
Lúc này, Liễu Khai Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn hộp thuốc và cùng lên xe bò.
Sau khi xe bò rời đi, đội trưởng thở dài thật sâu. Chuyện gì thế này!
Không thể trách đội trưởng lo lắng, mấy thanh niên trí thức đi làm đều từng bị lưỡi liềm cắt trúng, chỉ có vết thương của Tằng Bạch Linh thì quá đáng sợ.
Mọi người nhanh chóng dồn hết tâm trí vào việc thu hoạch đậu tương.
Diệp Nam Y nhìn khu vực mình vừa cắt xong, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Diệp thanh niên trí thức, cậu mệt rồi à? Vậy làm chậm lại chút đi.”
Lưu Lệ Lệ nhìn thấy Diệp Nam Y đứng dậy, tưởng rằng cô ấy đã mệt đến kiệt sức, lo lắng hỏi han.
Diệp Nam Y thật ra không mệt, chỉ là tay cô hơi đau. Mặc dù đeo găng tay, nhưng những cây thân đậu vẫn khá sắc nhọn, nó làm cô đau.
“Không sao, đúng rồi, Lưu thanh niên trí thức, quan hệ của cậu với Vu thanh niên trí thức thế nào?”
Lưu Lệ Lệ hơi nghi hoặc, không hiểu sao Diệp Nam Y lại hỏi vậy, nhưng cô vẫn trả lời.
“Cũng khá tốt, cậu ấy là người rất thông minh.”
Nghe xong, Diệp Nam Y lập tức nảy ra ý tưởng. Không tiện nói thẳng, vậy có thể dùng cách kể chuyện để ám chỉ mà!
“Cảm ơn Lưu thanh niên trí thức, chúng ta tiếp tục làm việc thôi!”
Nghĩ ra cách, Diệp Nam Y như được tiếp thêm động lực, tốc độ làm việc tăng vọt, nhanh chóng vượt xa tất cả những người khác.
Vu Xuân Hương ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, mãi không thể hoàn hồn.
“Lý Dao, Diệp thanh niên trí thức mới đến thật lợi hại, nhìn yếu ớt mà không ngờ nhỉ ...”
Lý Dao gần như muốn khóc, cô mới xuống nông thôn nửa năm, vậy mà sự chênh lệch sao lại lớn đến vậy!
Dù trong lòng nghĩ thế nào, mọi người vẫn phải tiếp tục làm việc.
Sau một ngày lao động, Diệp Nam Y nhận ra mình đã hành động quá nổi bật.
Vừa về phòng, cô liền trốn vào không gian, tận hưởng sự phục hồi từ linh tuyền, loại bỏ mọi mệt mỏi trên cơ thể, ngay cả những vết xước nhỏ trên tay cũng biến mất.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 52 |