Liễu Khai Nguyên 1
Editor: Hye Jin
Lý Dao nhìn đôi tay đang nắm lấy tay mình, lúc này mới thả lỏng cơ thể, khẽ gật đầu.
Ở một nơi khác, Tằng Bạch Linh đã đến thị trấn, nhìn bác sĩ khâu vết thương trên chân mình, vừa khâu vừa khóc.
Bác sĩ nhẫn nại an ủi, biết rằng cô bé này đang lo lắng về vết sẹo trên chân sẽ làm mất thẩm mỹ.
“Cô gái, khâu xong rồi, đừng khóc nữa. Nhớ thay băng đúng giờ mỗi ngày, mười ngày sau quay lại để tháo chỉ.”
Tằng Bạch Linh nghĩ đến cảnh vừa nãy khi khâu vết thương, lập tức phản đối:
“Bác sĩ, ông tháo chỉ cho tôi ngay bây giờ đi! Một tuần sau chỉ sẽ liền vào thịt, lúc đó tháo ra chắc chắn sẽ rất đau.”
Bác sĩ suýt bật cười vì tức, quay sang nhìn Liễu Khai Nguyên đứng bên cạnh.
“Không cần quay lại đâu, vị thôn y đưa cô đến đây có thể tháo chỉ cho cô.”
Liễu Khai Nguyên nghe vậy, như bị kim châm, lập tức đứng bật dậy.
“Tôi không làm được, tôi không biết tháo chỉ.”
Đến lượt Tằng Bạch Linh nổi cáu.
“Tôi nhất định bắt anh tháo. Nếu anh không làm, tin không tôi sẽ đi tố cáo anh?”
Câu nói đó như ngòi pháo châm vào tính khí của Liễu Khai Nguyên, khiến anh ngay lập tức bùng nổ.
“Cô không tháo thì thôi, liên quan gì đến tôi, đau cũng chẳng phải tôi đau.”
Tằng Bạch Linh á khẩu không nói được gì, bèn kéo tay Vương Phương đang đứng bên cạnh.
“Bạch Linh, chúng ta còn phải nhờ thôn y Liễu đưa về thôn. Nơi đất khách quê người, cậu kiềm chế tính khí của mình một chút.”
Vương Phương nhỏ giọng khuyên nhủ.
Tằng Bạch Linh vốn định nổi giận, mà nhìn sắc mặt của bác sĩ và Liễu Khai Nguyên, cô đành dừng lại.
“Khai Nguyên, đi theo tôi một chuyến. Các cô đợi một chút, tôi lấy ít thuốc cho Khai Nguyên mang về thôn.”
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
“Khai Nguyên, cậu cứ thế này không ổn đâu!”
Liễu Khai Nguyên cúi đầu không nói gì.
“Khai Nguyên, cậu không thể cứ sống mãi trong quá khứ. Cô bé lúc nãy tôi nhìn ra được, chỉ có tính khí hơi trẻ con một chút thôi. Cậu giúp cô bé ấy tháo cắt không có vấn đề gì đâu.”
Liễu Khai Nguyên có chút dao động, nhỏ giọng đáp: “Chú Vương, cháu biết rồi. Cháu sẽ thử, nhưng nếu không được, vẫn phải nhờ thúc cắt.”
Vương Vũ Hạo nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường Liễu Khai Nguyên cùng Tằng Bạch Linh và Vương Phương trở về thôn, anh không nói một lời nào, điều này khiến Tằng Bạch Linh tò mò.
Đợi đến khi Liễu Khai Nguyên rời đi, chỉ còn lại Tằng Bạch Linh và Vương Phương ngồi trên xe bò, cô không nhịn được nữa.
“Ông Tề, ông biết chuyện gì về thôn y Liễu không? Cháu nghe bác sĩ trên trấn nói, hình như anh ấy biết khâu và tháo chỉ. Vậy tại sao lại phải đưa cháu lên bệnh viện thị trấn?”
Ông cụ Tề im lặng thở dài, liếc nhìn bóng lưng của Liễu Khai Nguyên.
“Cô bé, con lanh mồm lanh miệngquá rồi. Ban đầu ông không định kể, nhưng lại sợ con không biết chừng mực, lỡ động chạm vào vết thương lòng của thằng bé.”
Tằng Bạch Linh vội cam đoan: “Con không nói đâu, con chỉ tò mò thôi mà!”
Cụ Tề chậm rãi kể về chuyện của Liễu Khai Nguyên.
Hóa ra, Liễu Khai Nguyên cũng là một thanh niên trí thức xuống nông thôn. Vì biết chút y thuật, ngay từ khi đến đã làm thôn y, mọi người trong thôn cũng không ý kiến gì.
Vấn đề nằm ở chỗ, một đợt danh sách trở về thành phố được gửi xuống, thôn của họ được chia một suất. Trong số những người đủ điều kiện có Liễu Khai Nguyên và một người tên là Vương Lôi.
Thông qua bầu chọn của cả thôn, quyết định để Liễu Khai Nguyên trở về thành phố.
Lúc đó, không ai phản đối. Nhưng ngay ngày trước khi quay về, xảy ra chuyện: một cô gái từ chỗ Liễu Khai Nguyên chạy ra, nói rằng cậu ấy lợi dụng việc kiểm tra vết thương để sàm sỡ cô ấy.
Chuyện này khiến cả thôn náo loạn. Mặc dù mọi người không hoàn toàn tin, song loại chuyện này lại không có bằng chứng.
Kết quả là, suất quay về thành phố rơi vào tay Vương Lôi.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 54 |